Trong xã hội của chúng ta có rất nhiều nghề nghiệp để mưu sinh, có một nghề kiếm sống dựa trên cái mà người khác bỏ đi, không còn giá trị nữa…đó là nghề kiếm sống ở bãi rác.
Có tận mắt chứng kiến cảnh những người lao động nghèo khổ đào bới trong đống rác, có ngửi thấy mùi hôi nồng nặc từ bãi rác mới thấy hết được nỗi vất vả, khổ cực của những con người làm nghề này.
Một lần tôi đi đến một bãi rác ở một thành phố nhỏ. Tuy thành phố nhỏ nhưng bãi rác ở đây cũng rộng và chất cao như núi. Tôi bắt gặp hình ảnh những con người lao động nghèo đang đứng trên "đồi" rác, đào bới tỉ mẫn những thứ rác thải từ nhà máy phân hủy đổ ra.
Rác ở đây không phải là rác trực tiếp thu gom đổ về mà đã qua nhà máy tái chế. Trước đó công nhân nhà máy đã đào bới và phân loại rác, cuối cùng chỉ còn lại rác không thể tái chế mới cho xe đổ ra đây.
Tuy là “thứ bỏ đi” nhưng phải qua nhiều lần tìm kiếm lục lọi của công nhân xe rác, công nhân nhà máy, cuối cùng là người lao động nghèo nơi bãi rác.
Tôi thắc mắc không biết người lao động ở đây sẽ lượm được những gì và một ngày họ thu nhập khoảng bao nhiêu?
Thấy những chiếc guốc gỗ cũng được lượm lại tôi hỏi cô bới rác “Nó bán được không cô?” Nghe cô trả lời làm tôi ngạc nhiên hết sức :“Chiếc guốc đó không bán được nhưng cô sẽ lấy cây đinh trong đó dồn lại bán sắt cháu à. Mấy cái lốp xe đạp cũng đốt ra lấy dây sắt trong đó gom góp lại, chứ có thứ gì "ngon" trong bãi rác này, công nhân nhà máy người ta lượm hết rồi.”
Nhìn cách các cô gom góp từng chút từng phế liệu tôi mới thấy hết sự nhọc nhằn và khó khăn của việc mưu sinh nơi đây.
Những người lao động ở đây hằng ngày phải đối mặt với mùi hôi thối, dịch bệnh. Những chuyện như dẫm phải mảnh thủy tinh, kim tiêm… xảy ra thường xuyên. Dù công việc cực nhọc và nguy hiểm như vậy nhưng một ngày họ chỉ kiếm được khoảng vài ba chục ngàn để có tiền mua đồ ăn cho gia đình.
>> Xem thêm: Xả rác- sự hồn nhiên độc ác
Bùi Bình Tây
Chia sẻ bài viết của bạn về vấn đề xã hội tại đây.