Tôi năm nay 24 tuổi, tốt nghiệp đại học ngành tài chính – ngân hàng. Bố mẹ tôi là những người lao động chân tay, họ hàng lại không ai có địa vị trong xã hội nên ngay từ khi học cấp 3 tôi đã định hình phải chọn một trường có tỷ lệ thất nghiệp thấp nhất, hot nhất và phù hợp với mình nhất.
Là một trong những trường có đầu vào rất cao nên tôi đã đầu tư rất nhiều thời gian ôn luyện. Tôi đậu vào ngành mà được cho là hot nhất khi đó. Khi còn ngồi trên giảng đường tôi cũng đã ý thức được rằng kiến thức ở trường không đủ để tôi xin việc vì vậy tôi đã làm thêm rất nhiều việc khác nhau từ gia sư, bán hàng, hỗ trợ kinh doanh cho một công ty lớn.
Tốt nghiệp bằng khá, lại có kinh nghiệm nên tôi tự tin sẽ xin được việc. Nhưng thật không may cho tôi là thời điểm tôi tốt nghiệp ngành ngân hàng của tôi đang bị khủng hoảng, chỉ thấy nhân viên bị sa thải, cắt giảm lương chứ không thấy tuyển dụng. Để đối phó với tình hình đó tôi đành đi tìm một công việc trái ngành.
Công việc đầu tiên của tôi với mức lương cứng là 90 USD, trừ thuế 10%. Quá thấp với sức tưởng tượng của tôi trước kia nhưng tôi đã không có sự lựa chọn, vì thời điểm đó tôi chỉ biết làm sao để kiếm sống.
Một thời gian sau, tôi tìm được công việc thứ hai với mức lương 4 triệu cộng ăn trưa. Tôi thường xuyên phải đi công tác ở các tỉnh miền Bắc ít nhất một lần mỗi tuần. Là con gái, lại hay say xe, thời gian đầu công ty hỗ trợ xe nhưng sau đó tôi phải tự bắt xe buýt để đi, công việc đó thật sự là cực hình đối với tôi nhưng biết làm sao vì tôi phải lo trả tiền nhà, tiền điện, nước, tiền ăn…
Sau 3 tháng tôi quyết định nghỉ việc một phần vì vất vả, nhưng nguyên nhân chính là do sự thiếu chuyên nghiệp trong quản lý và cách làm việc của nhân viên ở đây. Tôi tập trung viết một CV thật tốt rồi đăng lên các trang việc làm trên mạng. Rất nhiều công ty gọi đi phỏng vấn, tôi nhận được việc thứ ba sau hai tuần nghỉ việc. Họ trả tôi mức lương cao hơn cả mức lương mà tôi mong muốn là 8 triệu đồng.
Nhưng tôi đã mất công việc này vì lý do không biết "đong đưa" với khách hàng, mà những người trong công ty gọi là "nghệ thuật giao tiếp".
Bố mẹ thấy tôi mãi mà chưa ổn định, lại được một người gợi ý xin cho vào một ngân hàng lớn với giá là 400 triệu đồng, nên bắt tôi về quê làm việc. Tôi đã nói với bố mẹ là sẽ kiếm một công việc lương thấp, nhàn một chút tầm 5 triệu nhưng họ không đồng ý.
Tôi cũng có ý định vay 20 triệu đồng để chung vốn bán quần áo với bạn. Việc làm này bố mẹ tôi kịch liệt phản đối. Họ nói: "Thà mất 400 triệu đồng để chắc chắn có một công việc ổn định, lương vài triệu còn hơn cho vay 20 triệu để kinh doanh với mức rủi ro cao".
Em gái tôi kém tôi 1 tuổi giờ cũng chung số phận không việc làm. Em học sư phạm Hóa ra nhưng các trường ở quê "treo biển" năm nay không tuyển, tuy vậy một số người bạn của em lại được tuyển. Bạn bè tôi là người nước ngoài khi nghe chuyện đó đều cười và khuyên tôi nên đầu tư học tiếng Anh rồi xin việc ở Quatar, Malaysia hay Singapore.. .
Tôi rất muốn tìm được một công việc ổn định, nhưng lại không đủ bản lĩnh để làm việc một thân, một mình nơi đất khách, quê người. Nhưng hình như cuộc sống không ưa những người không có tiền và mối quan hệ như tôi. Nếu như được chọn lại một lần nữa, tôi sẽ chọn nghề nấu ăn, cắt tóc hoặc thợ may thay vì học đại học...
>>Xem thêm: Cha mẹ chi 100 triệu ép con về quê 'chạy việc'
Trương Lan Hương
Chia sẻ bài viết của bạn về chuyện chạy việc tại đây.