From: Nhật Vy
Sent: Saturday, October 31, 2009 11:32 AM
Chào anh Đức!
Tôi cũng theo dõi thường xuyên chuyên mục Tâm sự trên trang VnExpress.net, tuy nhiên thời gian gần đây tôi bận rộn nhiều việc quá nên đã gián đọan theo dõi chuyên mục này. Nay theo dõi lại, đọc được những dòng tâm sự từ anh, tôi muốn gửi đến anh vài dòng mặc dù tôi biết tôi còn rất trẻ, vẫn chưa đủ kinh nghiệm để cho anh một lời khuyên nào hết. Nhưng tôi vẫn hy vọng, với những dòng nhắn gửi ít ỏi này sẽ làm anh giải tỏa phần nào vì tôi cảm nhận được những khổ đau trong tư tưởng mà anh đang phải gánh vác.
Trải dài suốt những dòng thư dường như là những bức xúc mà bản thân anh có lẽ đã kìm nén và chịu đựng suốt những tháng ngày qua. Tôi không biết đó có phải là sự thật hay không vì chỉ nghe phiến diện một phía từ anh, nhưng nếu đó là những gì có thật từ vợ anh thì anh đúng là mẫu người đàn ông hiếm có trong cuộc sống. Tôi vẫn thường thấy khả năng chịu đựng của phụ nữ luôn tốt và giỏi hơn đàn ông nhưng với anh thì khác. Anh có tố chất của người vừa làm chồng và cũng vừa làm vợ.
Chỉ tiếc rằng nếu anh lấy được người vợ biết nhìn nhận ra những khả năng hiếm có của anh trong xã hội đời thường này thì có thể cuộc sống của anh Đức sẽ thật hoàn hảo và mỹ mãn. Điều đó không có nghĩa tôi chỉ nói ở một vế, vế thứ hai tôi muốn nói với anh là anh thấy không? Trải dài qua một thời gian dài như thế, nhìn nhận được những điểm yếu của vợ anh, anh có khó chịu đó, anh có bất mãn đó vậy sao anh không thẳng thắn trao đồi mà âm thầm chịu đựng để đến khi mọi thứ dường như đã trở thành thói quen của cô ấy thì anh mới bắt đầu cảm thấy không thể chịu đựng được hơn nữa.
Anh có nghĩ rằng chính vì chiều vợ, cũng chính vì yêu thương quá mức và sợ sự đổ vỡ rạn nứt từ gia đình mà anh đã vô tình đẩy mọi việc trở nên như thế này không? Anh bảo rằng “ngay từ buổi ban đầu tôi đã chấp nhận sự non nớt của vợ trong các mối quan hệ như là sự tất yếu trong "thời kỳ quá độ" tiến lên... tuổi trưởng thành. "Nhận thức là một quá trình" nên tôi đã "vui lòng" chờ cái sự "lớn lên" của vợ về mặt nhận thức hòng để thay đổi những quan niệm về cuộc sống của cô ấy”.
Tôi hoàn toàn đồng ý với anh về những điều anh đã nói, anh lấy cô ấy ngay từ tuổi cô ấy còn quá trẻ mà theo như tôi biết cô ấy còn sống trong sự đùm bọc và che chở của gia đình thì tất yếu sự thiếu chín chắn trong cách cư xử là chuyện bình thường. Anh có sự thông cảm và tôi cảm nhận được đong đầy tình yêu mà anh dành cho cô ấy, sự chờ đợi ngày một lớn hơn để rồi anh mong mỏi nhận được sự đáp trả với những gì mà anh đã hy sinh.
Nhưng không ai mãi trẻ được đúng không? Mọi thứ đều phải có giới hạn của nó hết, sai lầm của anh là việc không nhìn nhận được giữa sự non nớt trong các mối quan hệ được ví von như “thời kỳ quá độ” tiến lên ở tuổi trưởng thành. Và chính vì nhìn nhận không rõ ràng giữa cái non nớt mà khiếm khuyết hiện hữu trong cách ứng xử không tốt của vợ anh đã đẩy anh trượt dài từ những sự thông cảm không đáng có mà anh phải nhẫn nhịn chấp nhận.
Trong tất cả mối quan hệ của vợ mà anh trình bày, tôi nhận ra rằng có thể cô ấy đã bị bệnh “tự kỷ”, sống mà chỉ nghĩ đến bản thân, rõ ràng là cô ấy có hy sinh cho ai đâu ngay cả chồng con, mẹ ruột, người đã có công sinh thành ra cô ấy. Điều cuối cùng tôi muốn nói ở đây, nếu anh thẳng thắn, nghiêm túc và trao đổi ngay từ đầu với những điều mà vợ chồng không đồng lòng thì tôi nghĩ sự việc nó không trượt dài như thế.
Công nhận rằng trong xã hội ngày nay nam nữ đều bình đẳng, đó là một tiến bộ hết sức nổi trội mà chúng ta cần thừa nhận. Nhưng với tôi, người phụ nữ vẫn phải mang dáng dấp của việc chăm lo gia đình mà bản thân người đàn ông thật ra mà nói không thể thay thế được. Đàn ông, người làm chồng họ vẫn giữ cái gốc làm trụ cột của gia đình, xử lý và đứng ra làm những chuyện lớn, có chăng những người đàn ông tốt biết thông cảm với vợ sẽ thay thế làm những việc nhỏ nhặt ấy trong những tình huống nhất định nào đó thôi. Bản than tôi, tôi cũng đang sống trong vỏ bọc của gia đình, nhưng không vì thế mình cho phép bản than mình “cẩu thả” và “mất đi” những giá trị thuần nhất như vậy.
Chuyện sẽ dừng lại và không có gì đáng nói nếu anh đã và đang hy sinh về những tật xấu của vợ trong thời gian qua khi vợ anh vẫn còn thủy chung với anh. Nhưng bây giờ cô ấy lại đổi thay, những khao khát trẻ lại, khao khát đi tìm cái thiếu mà không biết thiếu cái gì của vợ anh đã làm cho cô ấy ngã vào vòng tay của một ngã trai kém cô vài tuổi, một người đã có vợ. Đành vậy, cô ấy còn muốn duy trì mối quan hệ song song vừa có gia đình vừa có người tình. Thế thì với anh sự hy sinh ấy anh có còn muốn tiếp tục nữa không?
Tôi không khuyên anh làm bất cứ việc gì ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình mà anh đã cố công dựng xây, bồi đắp, nhường nhịn để có được ngày hôm nay. Nhưng anh à, chuyện gì đều phải có mức độ của nó, đọc những dòng thư của anh tôi biết anh buồn lắm, liệu anh bảo rằng anh chờ thời gian cô ấy quay trở lại, chờ sự thức tỉnh vì những “mu muội” thoáng qua đó thì theo anh, anh sẽ chờ được trong bao lâu? Và liệu với khoảng thời gian ấy tâm hồn anh có được bình lặng, anh sẽ sống trong sự hồi hộp ghen tuông và những cung bậc xúc cảm bất an thì với anh đó có là giải pháp hữu hiệu không?
Sao anh không đứng dậy, rõ ràng nói chuyện một lần nữa xem sao, giãi bày về những điều anh đã chịu đựng. Nếu không thể nói trực diện với nhau anh có thể viết một lá thư cho cô ấy, lời lẽ chân thành và thiện cảm, nhưng dứt khoát để cô ấy lựa chọn, không thể có cái kiểu tham lam vô lối như thế. Anh đã nói rằng "Ngoại tình là do cô ấy muốn, người chồng dù có xấu xa như thế nào đi chăng nữa cũng không thể mang cái tội "đẩy vợ ra đường". Đàn bà ngoại tình mà về nhà còn nói là "tôi có bỏ anh đâu, làm gì mà phải... buồn như thế" quả là xưa nay quá hiếm.
Nếu sự thật là như thế thì tôi cũng rất lấy làm tiếc khi anh trao tình yêu cho một người chẳng chút xứng đáng với anh. Tôi từng được nghe lời khuyên của một anh bạn, anh ta đã nói với tôi rằng “Nếu điều gì em đã cố gắng hết mức nhưng nó không thuộc trong tầm tay em, em không thể xoay sở khác hơn thì hãy thả lỏng buông ra nhẹ nhàng chấp nhận và tìm cho mình con đường mới”. Đó là tôi mới đứng trên trên phương diện là những lời anh nói, chứ tôi vẫn không biết được trong quá trình chung sống có lẽ vì anh quá nhường nhịn, chiều chuộng đâm ra vợ anh cảm nhận anh là kẻ bạc nhược, không bản lĩnh khiến cô ấy nhàm chán, cũng có thể đó là lý do khiến cô ấy ngọai tình. Nhưng nếu trách anh điều đó thì thật tội nghiệp cho anh, tất cả cũng chỉ vì anh muốn giữ gìn hạnh phúc cho mái ấm bé nhỏ của mình.
Tình nghĩa vợ chồng đúng là rất cao cả và thiêng liêng. Sống với nhau một ngày cũng là tình nghĩa nói chi là đã cùng nhau tạo dựng ra những đứa con yêu thương. Nên tôi rất đồng cảm với anh khi anh chia sẻ rằng ly hôn là một quyết định an toàn nhất cho anh bây giờ, người mà có thể đột tử bất cứ lúc nào do stress quá nặng. Thực tâm anh còn yêu vợ lắm, không thể "hoành tráng" trong gia đình với một cái kéo dưới ánh mắt nhìn thất thần của những đứa con mà dường như chúng sinh ra anh chứ không phải anh sinh ra chúng.
Nhưng cuộc đời mà đôi khi chính anh phải có sự lựa chọn, có những tình huống có nhiều con đường cho mình lựa chọn và rồi cũng có những hoàn cảnh buộc mình phải đánh đổi, không thể một lúc nhìn về phía 2 con đường có 2 ngã rẽ theo 2 chiều khác nhau. Với tôi khi anh nói rõ ràng lần này, nếu cô ấy thật sự hiểu về đường hướng lầm lỗi mà cô ấy đã đi qua, biết cải thiện và trở lại với anh thì không còn gì vui mừng hơn nữa. Còn nếu giả sử không thể thay đổi được thì anh hãy có quyết định dứt khóat như lời khuyên mà người bạn đã dành cho tôi. Nhẹ nhàng buông xuống để cuộc đời này tôi nghĩ sẽ tốt đẹp hơn vì điều mà con người tìm kiếm là sự bình an trong tâm hồn chứ không phải níu kéo một thứ hạnh phúc khi chính nó đã đẩy anh đến vực sâu của những phiền muộn và những tháng ngày dài “héo hắt’ như thế.
Vậy anh Đức nhé, chúc anh sẽ cân bằng lại tâm trạng của chính mình và tìm được nguồn hạnh phúc đích thực mà lâu nay anh đã đánh mất nó.
Nhật Vy