Chào các độc giả! Tôi là tác giả bài viết “Sếp đề nghị ‘tình một đêm”. Tôi đã nhận được chia sẻ của các bạn, có một bạn đã thắc mắc “Hồi độc thân bạn còn đứng vững được, giờ có gia đình rồi lại phải đi tìm lời khuyên?”. Vì thắc mắc của bạn, tôi lại tiếp tục trải lòng. Có lẽ cũng nên kể rõ hơn về sếp của tôi, đó là một người đàn ông đa tài, kinh doanh giỏi, hiểu biết sâu rộng, nói chuyện khá tâm lý nhưng lại mắc bệnh đa tình.
Hơn 10 năm trước, sếp từng nói bóng gió với tôi, chỉ là những lời nói, không kèm hành động, nghe những lời này lúc đầu tôi cũng sợ hãi, bối rối nhưng sau khi bình tâm lại, tôi chọn phương án xa lánh sếp, đồng thời phản ứng ra mặt. Lúc đó, tôi còn trẻ, hiếu thắng, xin sếp nghỉ việc, thế là sếp thôi không bỡn cợt với tôi nữa, quay sang những người phụ nữ khác.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, sếp vẫn thế, ngoài công việc vẫn miệt mài phiêu lưu tình ái, còn tôi ngập đầu với việc chuyên môn. Tôi có thể tự hào nói rằng công việc ở công ty sẽ không trôi chảy nếu thiếu tôi, bởi vậy mới sinh xong chưa đầy 2 tháng, sếp đã gọi tôi ời ời. Tôi không biết tình cảm của sếp quay trở lại với mình từ lúc nào. Có lúc sếp ngồi tâm sự rằng tôi là người phụ nữ đặc biệt trong lòng ông ấy, tình cảm sếp dành cho tôi từ trước đến giờ chưa bao giờ thay đổi. Tôi nghe những lời nói ấy chỉ biết cười trừ, chẳng lẽ tôi còn không hiểu sếp.
Một lần tôi bị bệnh nặng, sếp đã giúp đỡ tài chính và động viên tôi rất nhiều. Vì điều này, nhiều lần sếp nói năng quá đáng nhưng tôi vẫn im lặng, tôi đã nhường nhịn ông ấy quá mức rồi, cho đến khi sếp đề nghị tôi tình một đêm. Tôi ngồi một mình một phòng nên sếp thường giở trò mỗi khi vào phòng tôi. Một lần sếp bất ngờ ôm chầm lấy tôi, sờ tay vào ngực, tôi đẩy ra và chạy ra hành lang, trong lòng giận đến run bắn.
Tối đó, tôi đã nhắn tin cho sếp “Thật lòng em rất biết ơn sự quan tâm của anh trong thời gian em bị bệnh. Nhưng xin anh đừng biến lòng biết ơn đó trở thành một món nợ và bắt em phải trả. Em vào làm việc cho anh gần 20 năm rồi, khoảng thời gian dài như vậy chẳng lẽ anh vẫn chưa thể hiểu được con người em?”. Sáng hôm sau, sếp đã xin lỗi tôi, điều đáng buồn là chỉ vài tuần sau, mọi việc lại tiếp diễn.
Các bạn ạ, tôi đủ sáng suốt để từ chối lời đề nghị đó nhưng điều tôi muốn là làm sao có thể chấm dứt hẳn chuyện này. Nói chuyên ôn tồn tôi cũng nói rồi nhưng không có kết quả, làm lớn chuyện thì tôi không muốn. Tôi đã có ý nghĩ mắng sếp một lần rồi nghỉ việc nhưng điều đó dường như cũng không thể bởi chắc chắn sếp sẽ không bao giờ cho tôi nghỉ.
Tôi bây giờ băn khoăn như đứng giữa hai đường rẽ, nghỉ việc ngang là giải pháp mà tôi đã chọn, nhưng còn cha già đang phải chạy thận, hai đứa con đang tuổi ăn tuổi học, tuổi của tôi lại không còn trẻ, tìm một việc làm mới thật không dễ dàng chút nào trong thời buổi có quá nhiều người thất nghiệp như hiện nay. Nếu cứ tiếp tục làm việc ở đây, tôi lại phải đối mặt với áp lực và cảm thấy mình thật là hèn. Một lần nữa cảm ơn các bạn đã chia sẻ cùng tôi.
Thanh