Ngôi nhà đầy ắp tiếng cười của anh Xuân, chị Thà. Ảnh: B.M. |
Người đàn ông còi cọc có tấm lưng gập xuống mệt mỏi ngồi nghỉ sau một chặng đường dài. Nước da rám nắng, đôi mắt to, anh cười hạnh phúc khi hai cô con gái thi nhau ngồi vào lòng. Thấy vậy, người vợ chân thấp chân cao cũng đến bên vui đùa với ba bố con. Căn nhà chừng 30 m2 của vợ chồng khuyết tật luôn đầy ắp tiếng cười.
Đã 10 năm nay, gia đình anh Xuân - chị Thà luôn được hàng xóm ngưỡng mộ. Suốt 5 năm thư từ và 2 năm bẵng tin tức, hai người tình cờ gặp lại khi cùng học lớp may cho người khuyết tật ở Sơn Tây, Hà Nội. Lần gặp lại ấy đã gắn kết cuộc đời của người đàn ông gù quê Phú Thọ và cô gái thọt chân ở Thường Tín, Hà Nội…
Bị khuyết tật ở chân sau trận sốt virus từ lúc 2 tuổi, để có thể đi lại, ngày ngày chị Thà được mẹ bế đi châm cứu. Vào lớp 1, Thà được anh chị ruột cõng đi học. Mỗi lần tự đi, Thà xiêu vẹo và "đổ kênh" giữa đường. Bị bạn bè trêu ghẹo vì cái chân thọt, thay vì buồn chán, cô bé quyết tâm học giỏi. Tốt nghiệp cấp 3, Thà thi đỗ vào khoa ngoại ngữ của một trường cao đẳng sư phạm gần nhà, nhưng đành phải nghỉ vì trường không nhận người khuyết tật.
Hai cô con gái khỏe mạnh là tài sản vô giá của đôi vợ chồng khuyết thật Xuân - Thà. Ảnh: B.M. |
Năm 1995 khi đang học lớp 10, Thà tình cờ nhận được thư kết bạn của một chàng trai ở Phú Thọ tên Phạm Quý Xuân. Ngày ấy, bạn bè trong lớp nghịch ngợm đã đăng tên, địa chỉ của Thà lên mục kết bạn trên đài. Từ đó, Thà làm bạn qua những cánh thư với người bạn trai chưa biết mặt. Mỗi lần thư gửi về trường, đám bạn trong lớp lại trêu Thà "có thư của bồ kìa". Nghỉ hè, để không bị ngắt quãng liên lạc, cô cho người đàn ông đó địa chỉ nhà. Dù chưa gặp nhưng cô xem người bạn ấy như chỗ dựa tinh thần, chia sẻ hoàn cảnh gia đình, việc học tập và cả những buồn vui hàng ngày.
Lá thư của người này được gửi đi là đều đặn có thư hồi âm của người kia. Thà xếp cẩn thận thư đầy ắp trong hai thùng đựng mỳ tôm. Cả hai cùng kể cho nhau về gia đình nhưng tuyệt nhiên không ai đả động tới khuyết tật của mình. Người bạn trai trong thư của Thà sinh năm 1971 ở vùng quê nghèo Tam Nông, Phú Thọ. Hơn 20 tuổi, cậu thanh niên cao ráo đẹp trai nhất làng bỗng nhiên gù gập người sau một trận ốm. Thân hình teo tóp, Xuân phải chữa trị ròng rã nhiều năm mới đi lại được.
Cuộc sống vất vả, nghèo khổ lại ít giao lưu với bên ngoài nên Xuân lấy những bức thư viết cho Thà làm nguồn sống. Suốt 5 năm gửi thư cho cô gái mãi tận Thường Tín, Xuân đem lòng thương nhớ. Nhận được ảnh của Thà nhưng Xuân không gửi ảnh mình cho cô. Nghĩ tình cảm của mình bị trêu đùa, Thà cắt đứt liên lạc với người đàn ông này năm 2000.
Hai năm sau, cả hai lên Sơn Tây học nghề nhưng không hay biết mình cùng đăng ký một lớp. Thấy danh sách lớp có cái tên và địa chỉ quen nhưng cả anh Xuân và chị Thà không ai dám nhận. Anh Xuân chủ động tiếp cận nhưng chưa tiết lộ với Thà mình chính là người đàn ông viết thư cho chị suốt 5 năm trước. Anh lặng lẽ quan tâm, chăm sóc và chịu khó lên phòng ký túc xá của Thà chơi. Những người bạn cùng phòng biết ý thường tạo điều kiện cho anh Xuân "cưa cẩm".
Chị Thà cho biết, hôm đi thăm cô giáo ốm, anh Xuân mới mạnh dạn tiết lộ sự thật. Không lâu sau trong dịp đi chơi Noel, anh ngỏ lời yêu và muốn cưới. Không muốn con khổ, cả hai gia đình kịch liệt phản đối. Cơi trầu thưa chuyện của gia đình anh Xuân mang tới bị nhà chị Thà trả lại. Đến lần thứ ba, hai bên mới đồng ý cho các con kết hôn.
Quầy hàng ít ỏi của chị Thà ở chợ. Ảnh: B.M. |
Học xong, chị Thà có em bé, cuộc sống của gia đình nhỏ càng trở nên vất vả. Hai bên gia đình đều nghèo nên chẳng giúp được gì. Vợ chồng chị mở hiệu may ở nhà nhưng cũng không có khách. Hôm đi đẻ, nhà không có một đồng, chị Thà đành nhờ mẹ vay hàng xóm hơn một triệu đồng. Sinh con gái đầu lòng, bé Phạm Hoàng Phúc, chị Thà ăn cơm muối vừng ròng rã. Thỉnh thoảng bà ngoại mua cho vài lạng thịt chị mới được cải thiện.
Để có tiền nuôi con, vợ chồng chị chuyển sang buôn quần áo. Vốn ban đầu chỉ vỏn vẹn 200.000 đồng, anh chị đi lấy hàng chịu hết 500.000 đồng. Kinh doanh khấm khá, anh chị mạnh dạn lấy thêm nhiều quần áo trẻ em ngồi bày bán ở chợ. Được nhà ngoại cắt cho miếng đất, vợ chồng thêm thắt xây được căn nhà tình nghĩa. Trước đó, anh chị ở căn lều ngoài đồng.
Hàng ngày, vợ chồng chị chở nhau đi chợ. Hai cô con gái, học lớp 3 và lớp 1, khỏe mạnh tự đèo nhau đi học. Buổi trưa, anh Xuân về chuẩn bị cơm cho bọn trẻ rồi quay lại bán hàng cùng vợ. Sạp hàng của vợ chồng anh ở ngay cổng chợ Vồi, huyện Thường Tín.
Người chồng còng lom khom chỉnh sửa gian hàng ngoài trời của mình, góc khác, chị vợ cũng xoay sở với chiếc ô to che quần áo cho đỡ nắng. 8 năm bán hàng ở đây, anh chị có nhiều khách quen. Năm nay bán hàng khó khăn, nhiều tháng ế ẩm khiến chị Thà phải tiêu cả vốn. Ngoài chi tiêu hàng ngày và lo cho hai con đi học, chị Thà cũng phải vun vén để có tiền chữa bệnh cho chồng. Nhắc đến chồng, khuôn mặt chị ửng đỏ và luôn miệng cười. Với chị, tình yêu dành cho người chồng gù lúc nào cũng như ngày mới yêu.
Ước mơ của vợ chồng chị Thà là sửa sang lại để ngôi nhà đỡ dột. Ảnh: B.M. |
Từ ngày có hai cô con gái, ngôi nhà của anh chị lúc nào cũng rộn ràng tiếng trẻ, tiếng bố mẹ nô đùa với con. "Vất vả nhưng nhìn thấy hai con khỏe mạnh, vợ chồng nhịn nhường cho con được ăn ngon. Có đêm mưa to, nhà ngập và dột đúng chỗ giường các con nằm, vợ chồng tôi khoác áo mưa đứng che mưa cho hai cháu ngủ đến sáng", chị Thà chia sẻ.
Hiện tại, đôi vợ chồng khuyết tật chỉ mơ sửa được mái nhà cho đỡ dột và có thêm ít vốn lấy hàng bán. Nghĩ đến khoản tiền nợ 20 triệu đồng sắp đến kỳ trả gốc, chị Thà lại lo lắng chưa biết vay đâu.
Ông Dương Đăng Thành, đội trưởng đội 3, thôn Văn Giáp, Thường Tín cho hay, anh Xuân, chị Thà sống ở thôn này đã 7-8 năm nay. Sức khỏe yếu nên vợ chồng chị không làm ruộng mà chạy chợ. "Tàn tật nhưng vợ chồng anh Xuân rất chịu khó làm lụng. Mặc dù hàng tháng hai người được hưởng trợ cấp cho người khuyết tật nhưng gia cảnh vẫn túng thiếu. Xóm đã hỗ trợ xây nhà tình nghĩa cho gia đình này", ông Thế cho biết.
Bình Minh