Là một trong những trại tạm giam lớn nhất cả nước, Đội nữ quản giáo ở Trại tạm giam số 1, Công an Hà Nội cũng khá đặc biệt. Đội trưởng Đội quản giáo số 3, Trung tá Phan Đức Tiến cho biết, trong số 26 người toàn đội thì có 2 chỉ huy là nam, còn lại cán bộ nữ. Vì vậy mới có tên gọi "Đội quản giáo nữ"".
Hơn 20 năm gắn bó với nghề quản giáo, Trung tá Lê Thị Thủy, Phó Đội trưởng Đội quản giáo số 3 có rất nhiều kinh nghiệm về nghề, nhưng với 5 can phạm nữ mang quốc tịch nước ngoài trong vụ án ma túy xuyên quốc gia vừa mới được chuyển về đội, việc nắm bắt diễn biến tâm lý của họ quả là khó khăn. Ở đây đòi hỏi cả một "nghệ thuật" mà nghề quản giáo như các chị phải khéo léo xử lý.
Lúc mới vào trại, cả can phạm này đều hoang mang, tư tưởng luôn dao động, thậm chí còn có ý định tự sát. Đội 3 được phân công giám sát, làm công tác tư tưởng giúp các can phạm ổn định tâm lý. Ngoài chăm sóc, trò chuyện, các chị còn phải nắm bắt mọi diễn biến tâm lý của họ để có biện pháp ứng phó. Đến nay, 4 can phạm đã ổn định tư tưởng. Riêng một người, quốc tịch Phillipines luôn tìm mọi cách để tự sát. Hoàn cảnh của người này khá éo le, không có thân thích nên cô ta đã tuyên bố có cơ hội là "tự xử" ngay. Việc giám sát can phạm này vì thế diễn ra căng thẳng 24/24.
"Các chị em rất vất vả, một tuần có tới 4 đến 5 ngày phải trực đêm. Áp lực, mệt mỏi khi can phạm luôn tìm mọi cách chống đối, quậy phá. Vừa lo việc cơ quan, các chị lại rất đảm đang việc gia đình", Trung tá Phan Đức Tiến không ngớt lời khen về những cán bộ nữ quản giáo do mình phụ trách.
Đây là Đội quản giáo đặc biệt bởi các cán bộ quản giáo đều là nữ, quản lý trên 500 can phạm nữ. Cả Đội có 9 nữ quản giáo chịu trách nhiệm chính ở buồng, tính ra mỗi chị phải quản lý 50 can phạm. Nghề quản giáo vốn dĩ vất vả, áp lực công việc cao, nhất là ở một trại tạm giam lớn và đông can phạm, phạm nhân như Trại tạm giam số 1. Nhưng giữa áp lực công việc luôn quá tải, các chị đã khắc phục khó khăn trong cuộc sống đời thường để hoàn thành thật tốt nhiệm vụ.
![]() |
Vừa lo "việc nước", các nữ quản giáo còn phải chăm mái ấm gia đình. Ảnh: CAND. |
Chỉ vì tò mò và yêu thích nghề "kỹ sư tâm hồn" mà 25 năm trước chị Lê Thị Thủy thi vào Trường Cao đẳng Cảnh sát trại giam. Chị kể, ngày nhỏ, mỗi khi nhìn thấy các chú mặc sắc phục cảnh sát thì thích lắm. Đặc biệt, nghe kể về nghề quản giáo giống như những "kỹ sư tâm hồn" chị thấy thích thú, vì được giáo dục người khác, đặc biệt là phạm nhân.
Có lúc chị tự hỏi, hay mình chọn sai đường. Nhưng dần dà, tiếp xúc với nhiều hoàn cảnh của từng phạm nhân, trong chị dường như có sự đồng cảm với từng số phận. Uốn nắn, chỉ cho họ con đường đi đúng lại là niềm hạnh phúc của người quản giáo như chị.
22 năm trong nghề quản giáo, bây giờ cho chọn lại, chị vẫn không từ bỏ. Yêu nghề là niềm tin để chị Thủy vượt qua khó khăn cuộc sống để gắn bó, làm chỗ dựa cho những can phạm.
Chị nhớ lại, năm 1993 chị từ Trại cải tạo Phú Lương (nay là Trại giam Phú Sơn 4, Thái Nguyên) xuống Trại tạm giam số 1, Công an Hà Nội trong hoàn cảnh hết sức khó khăn. Chồng chị công tác ở Trại cải tạo Hà Nam, mình chị với đứa con trai nhỏ 2 tuổi thuê một phòng trọ cạnh trại giam để ở. Chị gửi con cho nhà trẻ, khi nào trực đêm thì gửi hàng xóm. Mỗi lúc con ốm, chồng ở xa, hai mẹ con xoay xở trong khó nhọc. Có những đêm mưa, vừa ôm con thơ vừa nằm khóc…
Cuộc sống khó khăn cứ thế trôi qua nhưng chị vẫn hy sinh hết mình cho công việc. Năm 2000 chồng chị chuyển về Hà Nội, cuộc sống sum vầy nhưng dường như số phận không mỉm cười với những hy sinh của chị. Đó là chị muốn sinh đứa con thứ hai nhưng không còn cơ hội.
Ở Đội quản giáo số 3, có nhiều nữ quản giáo trên 20 năm kinh nghiệm như chị Thủy. Họ không chỉ là cán bộ, mà còn là người thầy, người thân của can phạm, phạm nhân. Trung tá Trần Thị Minh Thư, quản giáo ở khu biệt giam cho rằng: "Đã gắn bó với nghề 22 năm rồi, bây giờ bảo chuyển sang công việc nhàn nhã hơn có lẽ tôi cũng không chuyển". Mấy năm nay, tội phạm nữ ở lứa tuổi vị thành niên vào trại rất đông. Chúng sống theo kiểu bầy đàn, gây ra các vụ án chấn động dư luận. Xót xa bởi chúng thiếu giáo dục của gia đình, các chị đều dùng tình người, đều dùng bản năng của người mẹ để uốn nắn, giáo dục những can phạm tuổi teen.
Ngày Đào Thị Thu Hương, hay còn gọi là My "Sói" bị bắt về tội tổ chức cướp net, hiếp dâm tập thể mới vào trại chẳng khác gì con thú hoang. Đích thân chị Thủy phải gặp gỡ, động viên, chia sẻ. Mất một thời gian, chị mới cảm hóa được nó bằng cách khơi lại tiềm thức con người trong đứa trẻ hoang dại.
Dù đã giáo dục hàng nghìn can phạm, phạm nhân, nhưng ấn tượng để lại với chị sâu đậm nhất là phạm nhân Nguyễn Thu Trang ở Sơn Tây, Hà Nội. Lần đầu tiên thấy Trang, một đứa trẻ gầy gò, đen nhẻm, tự dưng chị thấy nó rất đáng thương. Trang phạm tội giết người khi đang học lớp 9. Thời gian đầu Trang bị khủng hoảng tâm lý, nghĩ đến tội của mình, lại xa gia đình, chỉ khóc và không ngủ. Ám ảnh bởi tiếng nức nở của can phạm trong đêm, chị xuống buồng giam hỏi han.
Trang khóc và tâm sự, xin các quản giáo cho về thăm mẹ vì nhớ. Để giúp Trang bình tâm trở lại, chị chẳng khác nào người mẹ, ngoài động viên, giúp đỡ Trang trong sinh hoạt, chị còn là chỗ dựa về tinh thần để vực Trang ra khỏi khủng hoảng. "Đứa bé nguôi ngoai dần, ngày ra tòa tâm lý đã ổn định hơn. Bây giờ khi đã thành án, phạm nhân ăn uống sinh hoạt bình thường" - chị Thủy kể.
Dù môi trường làm việc chỉ gói gọn trong không gian kín cổng cao tường, nhất là công việc trông coi phạm nhân nữ mang án tử hình như trung tá Bùi Thị Hồng Hạnh, trung tá Trịnh Thị Lụa, trung tá Trần Thị Minh Thư… nhưng vượt lên tất cả là tình yêu, thủy chung với nghề, tận tụy với công việc, họ đã cùng đồng đội viết lên truyền thống vẻ vang của lực lượng Cảnh sát trại giam.
Theo Công an nhân dân