Anh và tôi yêu nhau được hơn 5 năm, xác định đi đến cùng hạnh phúc. Tưởng chừng ấy thời gian đủ hiểu về nhau nhưng đến giờ khi mọi thứ đã quá xa tôi lại không thể hiểu anh cũng như hiểu mình. Anh là con trai duy nhất trong gia đình, học cao đẳng sư phạm, tôi học đại học tại Hà Nội, luôn giữ trọn tình cảm hướng về anh.
Tôi biết mình là cô gái không may mắn trong cuộc sống, hạnh phúc chưa bao giờ mỉm cười với tôi dù bản thân duyên dáng, dễ thương (do mọi người nhìn nhận). Vì thế tôi càng phải sống tốt, hoàn thiện bản thân, cố gắng sau này là một người vợ đảm đang, tháo vát, có thể chăm lo cho gia đình cả về vật chất lẫn tinh thần để con cái không khổ. Ngoài học ở trường, tôi lao vào học thêm một số thứ để hỗ trợ cho nghề nghiệp sau khi ra trường. Anh dính lô đề cờ bạc, đến khi nợ nần tôi mới biết.
Anh nhờ tôi vay mượn bạn bè để trả nợ. Tôi phải làm thêm tại các quán ăn cho đến khi trả hết nợ. Năm cuối anh nói lời chia tay, tôi mỉm cười chấp nhận ra đi khi không biết rõ nguyên nhân, mãi sau này tôi mới hiểu anh theo cô gái khác có điều kiện hơn một đứa sinh viên đang ngồi trên giảng đường như tôi. Mắt tôi nhòa đi khi biết sự thật, càng đau hơn khi anh ngồi trước bạn bè và nói vẫn yêu tôi nhưng đến với người kia chỉ vì vật chất.
Tôi coi thường anh, tưởng mọi chuyện sẽ qua, ai ngờ phát hiện mình có thai gần ba tháng. Quá bối rối, tôi điện cho anh, anh hứa sẽ gặp tôi và đưa ra quyết định. Đợi một tháng không thấy đâu, rồi anh viện cớ gia đình không cho đi, lần lữa mãi tôi thật sự tuyệt vọng, trở về quê hẹn gặp anh. Anh lại đang vướng vào nợ nần, anh nói để lấy được bằng thì phải trả hết nợ và tôi lại đưa nốt số tiền còn lại của mình cho anh.
Tôi mang bầu ở nơi đất khách quê người không có một đồng trong túi, thể trạng lại yếu. Đợi mãi không thấy hồi âm của anh, gọi thì anh không nghe máy, lại còn đưa cho người khác nghe. Tôi ngồi suy nghĩ không biết tương lai sau này sẽ thế nào, rồi những khó khăn trước mắt, nỗi đau khi làm một người mẹ đơn thân... Cuối cùng tôi quyết định không lập gia đình nữa bởi sợ làm khổ người khác, có tìm được hạnh phúc cũng chỉ là chắp vá, không trọn vẹn. Phương án bỏ đứa bé tôi cũng không làm được, mà để lại thì có lỗi với bố mẹ. Tôi nghĩ đến cái chết nhưng rồi quyết định cuối cùng là giữ lại đứa bé.
Tôi phải bảo lưu kết quả học tập ở trường đại học, sinh xong sẽ học lại để lấy bằng dù biết khó khăn, nghe đâu anh lấy vợ sau đó một tháng. Tôi giữ bé lại không phải muốn níu kéo mà để lòng thanh thản hơn. Giờ anh đã mất vì bệnh ung thư vòm họng, anh chết tôi không lấy làm hả hê mà xót xa cho một phận người bởi anh còn vợ và một cô con gái, lại là con một nữa.
Gia đình anh tìm mọi cách để liên lạc với tôi mong nhận cháu trai. Trước đây họ phản đối rất nhiều vì nhà tôi không giàu, họ không thừa nhận khi tôi mang bầu. Còn tôi muốn mọi thứ lặng đi, đừng làm nỗi đau thêm nhói. Tôi một mình nuôi con, không muốn đi tìm hạnh phúc nữa, con vẫn mang họ tôi. Chẳng hiểu sao thời gian gần đây tôi hay suy nghĩ quá, người chết đã chết rồi, có nên tha thứ cho anh và gia đình anh hay không?
Chẳng hay ho gì về một quá khứ như vậy mà kể lể nhưng tôi luôn dằn vặt. Tôi không trách ai cả bởi ai cũng có cách sống và suy nghĩ riêng, chỉ trách bản thân. Đến tận bây giờ mọi thứ đã xa, không còn gì sao tôi không thể tìm lại được niềm tin mà sống tiếp. Đêm đêm những giọt nước mắt lại lăn dài trên má, lòng tôi vẫn không thể nào bình yên. Tôi phải làm sao đây?
Hoài