Có lẽ chưa bao giờ tôi thấy hận và căm thù chồng như ngày hôm nay, cuộc đời thật sự không hiểu hết lòng dạ con người. Tôi và chồng quen nhau hơn hai năm rồi kết hôn đến nay đã được 10 năm, có một cô con gái sáu tuổi. Nhìn bề ngoài gia đình tôi có lẽ là mơ ước của bao nhiêu người. Chúng tôi gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, tuy cuộc sống không phải giàu có nhưng cũng đủ ăn đủ mặc. Chồng lái xe cho một cơ quan nhà nước, còn tôi là kế toán một cơ quan ngành y tế, tưởng kết quả sẽ thu được trái ngọt hạnh phúc nào ngờ...
Sống với nhau hơn 10 năm nhưng có đến bốn năm vợ chồng xảy ra những cự cãi tranh chấp mà chủ yếu là anh đi ăn nhậu say về, tôi nói vài lời mà anh đập phá đồ đạc trước mặt con. Anh đùng đùng đưa con về nhà ngoại để kể tội tôi, làm cho mọi người hiểu lầm lỗi là do tôi nhưng tôi cũng chẳng thèm thanh minh gì. Nhiều lần chúng tôi định đưa nhau ra tòa nhưng được gia đình và bạn bè khuyên bảo nên lại thôi.
Rồi sóng gió lại ập đến làm tôi không còn sức đứng dậy khiến tôi phải tìm đến bác sĩ tâm lý. Chuyên xảy ra cách đây một tháng, anh đi nhậu say về, vợ chồng cãi nhau vài lời bởi anh không rước con tan học trong khi cháu mới học lớp một. Anh không biết lỗi mà còn cố tình cự cãi, khiêu khích, nói tôi muốn ly dị để thoải mái ra đường tìm đàn ông khác. Anh nhiều lần bêu riếu tôi như vậy, thậm chí chửi tôi là thứ đàn bà này nọ, ra đường để mong được đi cặp bồ.
Một sự tình cờ tôi biết được nhiều tháng trời anh ra đường tìm gái, "ăn bánh trả tiền", lúc đầu anh chối cãi, tôi phải đưa ra bằng chứng là chính cô ruột nhìn thấy anh vào quán cà phê trá hình để mua vui. Thậm chí đang giờ làm buổi sáng anh còn đi tìm gái vì đi buổi chiều dễ bị cô tôi phát hiện. Tinh thần tôi xuống dốc trầm trọng, như hóa điên vì sốc với lòng dạ con người, sốc không phải vì sợ mất anh mà vì nhân cách người là chồng mình.
Khi tôi biết chuyện anh đã van xin tôi tha thứ, thề thốt sẽ không tái phạm, thậm chí lấy tính mạng ra thề. Thật tình lúc đó tôi muốn dứt khoát ly dị cho xong nhưng nghĩ còn đứa con nên lòng cứ dằn dặt đau khổ đến vậy. Điều làm tôi hận chồng nhất là anh ra ngoài ăn chơi như vậy mà toàn bêu riếu tôi ra ngoài tìm giai, nghĩ đến đây tôi thấy căm thù và hận anh đến tận xương tủy. Tuy bây giờ tôi bỏ qua để tiếp tục sống chung nhà nhưng thật lòng tôi căm thù và chưa bao giờ quên được những gì anh đã đối xử với mình. Nhiều lúc quẫn trí tôi muốn tìm cách trả thù chồng cho hả cơn giận.
Tôi không biết cuộc sống thế này sẽ kéo dài đến bao giờ và bản thân chịu đựng được bao lâu, cho dù anh có thay đổi thế nào nhưng giờ làm sao tôi có thể tin tưởng được khi công việc của tài xế nay đây mai đó? Tôi chẳng biết chúng tôi sống với nhau là đem lại hạnh phúc hay làm đau khổ cho nhau, có khi chia tay đau khổ một lần còn hơn sống dằn vặt như thế này. Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Như