Tôi 34 tuổi, kết hôn với anh được 4 năm. Con gái 3 tuổi, là niềm hạnh phúc lớn nhất của hai vợ chồng. Cuộc sống của chúng tôi rất ổn định, gia đình khá giả. Tôi làm kế toán cho một công ty xuất nhập khẩu, anh là kĩ sư điện làm việc cho một tập đoàn lớn. Tuần trước, khi vợ chồng đi dự thôi nôi con của người bạn tôi. Bữa tiệc tổ chức ở một nhà hàng lớn, không khí vô cùng rộn ràng.
Khi mọi người đang ăn uống vui vẻ, một chú diễn xiếc bước vào, biểu diễn vài tiết mục ảo thuật để góp vui. Nói thật, mấy trò đó tôi thấy cũng bình thường, chắc do tôi không thích, nhưng mọi người lịch sự vỗ tay cổ vũ, có người cho thêm tiền. Kết thúc phần trình diễn, chú ấy đi qua từng bàn cảm ơn. Khi chú tới bàn mình, anh rút ví đưa chú 50 nghìn đồng. Tôi nhìn anh đầy thắc mắc: "Sao phải cho nhiều vậy"? Anh chỉ cười, bảo nhỏ: "Chú ấy vất vả, chắc cả ngày chạy show kiếm chẳng được bao nhiêu". Tôi không nói thêm nhưng suy nghĩ mãi.
Chưa dừng lại ở đó, ngay khi vợ chồng bước vào nhà hàng, anh đã làm tôi ngạc nhiên. Người bảo vệ đứng cửa ăn mặc lịch thiệp, đứng suốt buổi đó, công việc chỉ đơn giản là mở cửa chào khách, anh rút ví đưa cho họ 20 nghìn đồng. Tôi giật mình hỏi: "Sao anh lại cho tiền họ? Mình đâu cần làm thế"? Anh lại cười: "Thấy họ niềm nở, đáng mến. Công việc của họ chẳng dễ dàng gì, anh thêm chút động viên thôi", Lần khác, anh về thăm mẹ, không đi xe riêng mà bắt xe ôm. Giá chuyến xe 36 nghìn đồng nhưng anh đưa hẳn 40 nghìn đồng. Tôi thắc mắc, anh bảo trên đường đi, hai người tâm sự với nhau về cuộc sống. Chú ấy nói công việc không thuận lợi, nuôi con ăn học khó khăn, giờ già nên chạy xe ôm để kiếm sống. Anh cảm thấy đồng cảm nên muốn giúp thêm một chút.
Chồng tôi hiền nhưng tay lại yếu, dắt xe còn hơi chậm, bê vác đồ khó nhưng vẫn làm được. Tôi nhiều lần tự hỏi, tại sao anh rộng lượng đến mức người xa lạ cũng muốn giúp. Gia đình tôi không thiếu thốn gì, tôi không khó chịu, chỉ cảm thấy khó hiểu. Chồng tôi thương người ở mức chấp nhận được, không phải hễ gặp ai khó khăn là cho tiền. Có lẽ chính sự bao dung và chân thành ấy làm tôi yêu anh. Dù đôi khi tôi cảm thấy tính cách này thật lạ lùng, nhưng nghĩ lại có lẽ vì anh sống như thế mà chúng tôi luôn hạnh phúc, không một ngày to tiếng hay buồn phiền về nhau.
Tôi chia sẻ câu chuyện này không phải để phê phán chồng, chỉ muốn hiểu thêm về con người anh. Tôi mong nhận được lời chia sẻ từ mọi người, chân thành cảm ơn.
Thảo Hằng