Tôi là người miền Trung, 28 tuổi, lập gia đình được 3 năm và có con nhỏ gần 2 tuổi. Có lẽ vì mục đích cuộc sống không đạt được nên từ một cô gái được đánh giá xinh đẹp, mơn mởn, tràn đầy sức sống, giờ tôi chỉ còn 41kg, người gầy rạc, xanh xao. Tôi luôn cảm thấy mệt mỏi. Nhìn bề ngoài thì cuộc sống của tôi không có gì để phàn nàn cả, là cuộc sống mà nhiều người mơ ước. Cưới xong vợ chồng tôi vay mượn cộng với khoản tiền cưới mua được một chiếc ô tô để chồng tôi đi làm thuận tiện hơn. Đến nay những khoản nợ đó gần như trả hết, không có gì phải lo lắng. Chúng tôi sống cùng bố mẹ chồng, ông bà yêu thương cháu và giữ cháu giúp chúng tôi đi làm. Tôi cũng rất yên tâm vì cháu rất quấn ông bà, không quấn mẹ. Nói về chồng mình, tôi không có gì chê trách. Anh làm ra tiền, đặc biệt luôn xem vợ con là trên hết, chiều vợ thì ai cũng phải ghen tỵ. Chỉ cần vợ thích thì dù không có tiền chồng tôi cũng sẵn sàng vay để đưa vợ đi mua sắm. Nói như thế để các bạn hiểu về cuộc sống của tôi hơn chứ tôi không có ý định lên đây để khoe khoang bất cứ điều gì.
Tôi lấy chồng gần nhà, cách nhà bố mẹ đẻ 2km, hàng ngày có thể về thăm ngoại thường xuyên. Cuộc sống như thế nhưng tôi chưa khi nào thấy vui vẻ mà ngược lại trong lòng lo lắng ưu phiền, người gầy rạc đi, ăn bao nhiêu, uống bao nhiêu cũng không tăng nổi cân. Đỉnh điểm cả tháng nay tôi bị tụt huyết áp, truyền dịch mà huyết áp vẫn không lên nổi. Tôi biết mình không bị bệnh gì mà chính là tâm lý, suy nghĩ quá nhiều, cũng biết người như tôi không thể nào hạnh phúc được. Tôi biết mình ích kỷ. Vợ chồng tôi cưới và tự lo mọi thứ từ A tới Z, trước khi cưới chồng tôi đã sửa sang lại nhà cửa vài trăm triệu, rồi sau đó chúng tôi mua ô tô vay mượn khắp nơi, bên nội không có ai hỗ trợ hay cho vay nổi một đồng. Ông bà có lương hưu, tất nhiên tôi hiểu không giàu có gì nhưng ít nhất hãy cho tôi cảm nhận được là ông bà có thành ý giúp đỡ con cái.
Nhà chồng tôi có 3 anh em trai, đoàn kết về tình cảm. Chúng tôi không bao giờ yêu cầu hay nhờ giúp đỡ gì từ họ, vậy mà bố mẹ chồng luôn muốn chúng tôi phải quan tâm hết người này tới người nọ, rồi hè dẫn 3 đứa cháu về trong nhà chơi cả tháng. Mặc dù đây là nhà ông bà nhưng tôi không cảm thấy thoải mái về điều đó. Tôi có thể chiều và phục vụ các cháu nhưng một tuần thôi, còn cả tháng tôi không có sức, mà trong nhà luôn ồn ào là tôi bực rồi. Vì ông bà giữ cháu tâm huyết nên tất nhiên tôi cũng nghĩ nếu thuê giúp việc còn tốn kém hơn, chi phí từ nhỏ tới lớn, ăn uống hầu như vợ chồng tôi chi trả. Tiền chợ hàng ngày đã làm tôi mệt mỏi rồi. Tổng thu nhập của hai vợ chồng tôi chỉ khoảng 10 triệu thôi, lại là thu nhập không ổn định. Chắc vì thế người ngoài thấy tôi sướng, đi làm có người giữ con, chồng thương yêu, vậy mà không béo lên được tý nào. Đã có những lúc mệt mỏi tôi tâm sự với chồng nhưng anh thương vợ anh thế nào thì thương bố mẹ anh không kém. Anh không bao giờ muốn ở riêng. Nếu tôi nói về vấn đề tốn kém thì lại cho rằng tôi tính toán và ngày mai lại cố kiếm thêm để đưa vợ.
Anh không muốn tính toán với bất cứ ai. Phải nói là chồng tôi quá tốt, vì thế tôi mới buồn phiền. Mới hôm qua anh hỏi tôi đã mua bia cho bố chưa. Tôi im lặng, đúng là tôi tiếc tiền. Ông bà có lương hưu, tôi đã nấu nướng phục vụ rồi, có hoa quả, có sữa đó rồi, nếu mua bia thì tôi lại phải tốn thêm một khoản. Nếu cất khoản đó tôi có thể mua sữa cho con mình, nuôi con bây giờ các mẹ đều hiểu có phải như ngày xưa đâu, rất tốn kém. Tôi biết mình suy nghĩ như thế có phần ích kỷ nhưng chồng sẽ không hiểu cho tôi. Chúng tôi còn phải tích lũy trả nợ, nuôi con rồi phòng khi ốm đau bệnh tật, có ai sẽ giúp chúng tôi chứ. Cứ như bây giờ chúng tôi rất khó mà tích lũy được.
Vấn đề ở đây tôi biết là chồng quá tốt, cả bên nội và ngoại anh đều quan tâm, cho dù tôi có nói là những việc đó không cần thiết thì anh luôn bảo ông bà có sống được bao lâu nữa. Xin nói thêm ông bà đang còn rất trẻ và khỏe. Mong các bạn cho tôi lời khuyên, thậm chí ném đá tôi cũng sẵn sàng lắng nghe để tìm cho mình sự thanh thản. Tôi chỉ có thể tự thay đổi, còn chồng thì tôi biết anh quá yêu thương mọi người nên những gì tôi nói anh không hiểu được. Chồng cũng không bao giờ để tôi và con thiếu thốn, luôn cố gắng kiếm tiền. Chính vì thế tôi càng thương chồng hơn, hạn chế kêu ca phàn nàn và tự gặm nhấm. Anh là một người con, người chồng, người cha tốt, có ai như tôi không, chồng quá tốt mà vẫn phải suy nghĩ. Xin chân thành cảm ơn quý báo.
Mai
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.