Tôi 24 tuổi, là người miền Bắc. Chồng 33 tuổi, người miền Trung, đang sinh sống ở quê tôi. Tôi kết hôn năm 21 tuổi, khi vừa học xong cao đẳng y, có bé gái được 17 tháng, chưa đi trẻ. Chồng tôi trước đây làm đầu bếp, sau đó anh tách ra mở nhà hàng riêng. Trước lúc cưới, anh thuê đất tự xây nhà hàng mới nên nợ nần nhiều, nơi ít cũng vài chục, mà nhiều khoảng vài trăm triệu. Nhà hàng không được thuận lợi, ít khách, có ngày không có khách nào. Một tháng cả vốn lẫn lời chỉ thu về hơn trăm triệu, hàng ngày xoay vòng trả nợ nên không dư hay tiết kiệm được khoản nào. Tôi muốn chi tiêu gì đều phải hỏi chồng lấy tiền, vì có ít nên anh cầm hết.
Tôi muốn đi làm và đang nộp hồ sơ xin việc ở phòng khám tư, làm hành chính, tối về vẫn có thể trông con và phụ chồng. Anh không đồng ý và bảo mình anh không xoay xở được. Anh nói đi làm lương thấp, trong khi ở nhà tôi không có một đồng nào. Anh còn bảo nuôi tôi ngày 3 bữa, còn đòi hỏi gì nữa. Anh chỉ muốn tôi đi bán đồ chiên và kem bằng xe máy ở hội hè, hoặc ngày lễ thì ra công viên. Giờ người bán thì nhiều, xe cồng kềnh rất nặng, chảo mỡ nóng, rồi bếp ga mini không biết phát nổ lúc nào. Giả sử vài năm nữa, công việc kinh doanh của anh vẫn như bây giờ, tôi sẽ mãi thế này sao?
Anh luôn so sánh tôi với em dâu anh. Em trai anh làm đầu bếp ở một nhà hàng lớn, tháng 15 triệu, đi sớm về muộn nên 2 con nhỏ một mình thím lo. Thím không có bằng cấp, trước cũng chạy bàn cho nhà hàng, sau nhận đồ về may tại nhà. Giờ đi làm tối thiểu người ta cũng cần bằng phổ thông, thím tranh thủ đi bán kem và đồ chiên thêm vì không cần giờ giấc, chứ còn sự lựa chọn nào khác. Mong chuyên gia và mọi người cho tôi lời khuyên sáng suốt vào lúc này. Tôi không muốn ở với bố mẹ thì bố mẹ nuôi, lấy chồng thì chồng nuôi. Tôi xin chân thành cảm ơn.
Phương
Chuyên gia tham vấn tâm lý Phong Nguyên gợi ý:
Phương thân mến,
Để tìm lối thoát cho bế tắc hiện tại, bạn hãy tập trung vào vấn đề được coi là trọng tâm, đó là sự hạn chế năng lực.
Việc mở nhà hàng đến nay đã chứng minh được rằng: đó không phải là một quyết định được tính toán cẩn thận với tất cả rủi ro có thể xảy ra. Trên thực tế, nhà hàng của gia đình bạn hiện nay giống một cỗ máy vận hành cầm chừng, cùng nhiều áp lực đè lên vai vợ chồng bạn hơn là một công việc ra tiền. Nhà hàng vẫn tiếp tục được đầu tư thời gian, công sức thay vì chuyển hướng sang việc khác, bởi chồng bạn vẫn tin rằng mình sẽ làm được tốt hơn.
Thấy người khác làm được và bản thân làm được là 2 vấn đề hoàn toàn khác nhau, hố sâu ngăn cách chính là sự hạn chế về năng lực. Không vượt qua được cái hố này, mọi thứ sẽ như những gì bạn đang thấy. Nếu tương lai không có cách nào cải thiện lưu lượng khách, nhà hàng khó mà tiếp tục duy trì hoạt động, đó sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian. Khi điều này xảy ra, việc thiếu chuẩn bị sẽ khiến gia đình bạn gặp thêm nhiều khó khăn khác.
Bước đầu tiên, bạn nên có một công việc ổn định cùng thu nhập xứng đáng với năng lực và công sức bỏ ra. Bạn cần làm công việc này tối thiểu một năm. Đó không chỉ khiến bạn có thêm tự tin, tự chủ, mà còn giúp giảm bớt gánh nặng cho chồng bạn lúc này.
Phản ứng thường thấy ở chồng bạn sẽ là khước từ, phủ định. Tuy nhiên bạn nên kiên định với quyết định của mình nếu muốn giải quyết triệt để vấn đề, chứ không phải tìm một giải pháp tạm bợ. Bạn hãy đấu tranh để khẳng định quyền tự do của chính mình.
Chúc bạn có đủ niềm tin và mạnh mẽ.
Gọi điện cho biên tập viên theo số 09 6658 1270, để đăng tải chia sẻ của bạn trên Tâm sự.