Vợ chồng tôi gần 40 tuổi, có ba đứa con, hai cháu trai 9-10 tuổi và bé gái một tuổi. Tôi làm cho công ty nước ngoài lương trung bình tầm 18 triệu đồng, ngoài ra còn kinh doanh online, có nguồn thu nhập thụ động thứ hai. Chồng tôi hai năm nay mở công ty, cung cấp thiết bị công nghiệp cho khu công nghiệp. Hàng tháng anh rút tài khoản công ty đem cho tôi tầm 20 triệu đồng để chi tiêu sinh hoạt trong nhà. Vì nhà tôi ở vùng chi phí khá đắt, phải thuê giúp việc chăm bé nên tháng tầm 35 triệu đồng mới đủ chi phí.
Vì đặc thù công việc, anh thường xuyên phải đi tiếp khách. Tôi đồng tình vui vẻ, quán xuyến con cái học hành để anh đi. Biết tính anh khá ham chơi, luôn là chủ trò mọi cuộc vui, tôi dặn anh tiếp khách tầm 9-10h về, uống vừa chừng, vui là chính, để mai còn đi làm, hơn nữa rượu bia lâu dài gây ra bao nhiêu bệnh tật. Tôi còn đùa anh rằng 9-10 giờ anh nhậu về, mấy mẹ con, người pha nước chanh, người đấm bóp cho bố. Nhưng đáng buồn là chỉ thi thoảng anh mới về lúc 9-10 giờ, còn lại tăng hai, tăng ba, sớm thì 11 giờ về, có hôm 12 giờ hoặc 1-2 giờ sáng.
Đi nhậu xong, đi hát, đi matxa, tầm 11 giờ, hầu như vợ gọi không nghe máy. Cảm giác chồng đi chơi rất khuya, không điện thoại về nhà cũng không liên lạc được, bao nhiêu viễn cảnh xảy ra trong đầu. Phần lo, phần ức chế, phần khó chịu nên về vợ chồng toàn nói nhau, thậm chí có lúc anh còn hành hung tôi. Lúc nào anh cũng bao biện là phải tiếp khách chứ sung sướng gì. Anh chì chiết tôi không giúp gì cho công việc của anh còn gây chuyện.
Tôi thiết nghĩ mình làm ăn đàng hoàng, đem lại sản phẩm, phúc lợi tốt cho khách hàng, gặp nhau trò chuyện, uống ít vui vẻ, văn minh hiện đại 9-10 giờ về được rồi, vì ai cũng có gia đình, có công việc cho ngày mai. Hơn nữa làm chồng làm cha mà đi chơi đến 1-2 giờ sáng về thì còn gì là gia đình, là tôn trọng vợ con. Thế mà anh nói tôi gây sự, khó tính, không thấu hiểu cho công việc của anh. Thật sự tôi không biết phải nói làm sao nữa.
Để phục vụ cho việc kinh doanh của anh, tôi phải vay mượn bà ngoại và bán đất của vợ chồng để chồng có vốn tầm một tỷ đồng làm ăn. Hai năm nay, tôi để anh tự do chi tiêu tiền của công ty, thi thoảng tôi hỏi thăm các khoản chi, anh nói qua loa. Vì anh làm cho khu công nghiệp hai vợ chồng làm, cũng có mối quan hệ và hỗ trợ của bạn bè nên công việc kinh doanh tạm ổn.
Tôi biết đàn ông hay thoáng tay, đặc biệt chồng tôi nổi tiếng tiêu tiền vô tội vạ, không tiết kiệm, tính khá nông nổi. Tôi tử tế, hiểu chuyện, vốn tính khéo léo, cẩn thận, chín chắn, đến mẹ anh cũng rất nể tôi và nói anh nên nghe tôi. Một số bạn bè, đối tác của anh biết tôi đều khuyên anh nên tham khảo, nghe vợ.
Gần đây, tôi đề nghị anh rằng tài chính công ty tôi sẽ giữ, thống kê đầy đủ và báo anh, để hàng tháng, hàng quý còn hoạch định doanh thu, lợi nhuận nhưng anh không chịu, nói tôi "kỳ đà cản mũi" việc làm ăn của anh. Tôi nói thêm với anh xét về tình nghĩa, gia đình thì người làm phải có người giữ, mà phụ nữ bao giờ cũng cẩn thận hơn đàn ông, nên phụ nữ giữ tiền, minh bạch tài chính để tối ưu hóa lợi nhuận. Còn theo pháp lý, đó là tài sản chung của vợ chồng nên tôi hoàn toàn có quyền được kiểm tra. Tôi suy nghĩ vậy đúng không quý độc giả?
Xin được hỏi thêm, công ty chúng tôi cần tuyển thêm một bạn kinh doanh, vì văn phòng chỉ có nhân viên và chồng tôi. Tôi kiến nghị anh nên tuyển con trai hoặc phụ nữ có gia đình, không tuyển các em chưa có gia đình, hai người suốt ngày trong một phòng nhỏ, lâu dài tiềm ẩn mối nguy, có chuyện gì khổ cho ba đứa con. Nhưng anh không nghe, vẫn tuyển gái chưa chồng trẻ đẹp về làm. Anh luôn cho rằng tôi kiếm chuyện, khó tính, làm khó anh.
Tôi như kể trên có quá đáng không, chồng tôi vậy đúng hay sai, mong độc giả cho tôi lời khuyên. Thật sự tôi rất khó chịu, mệt mỏi, nếu một đứa con chắc tôi đã buông tay vì tính ham chơi, gia trưởng của chồng, nhưng tôi có đến ba đứa con, nghĩ thương các con, nên không biết phải làm sao bây giờ.
Hạ Vi