Tôi là nữ, 35 tuổi. Trải qua tuổi thơ khó nhọc hơn bạn bè cùng trang lứa, tôi mới được khăn gói lên Sài Gòn học tiếp những năm tháng dang dở, ra trường và gắn bó với nơi này mười năm. Khi dịch Covid bùng lên, tôi vẫn bám trụ lại Sài Gòn, đều đặn đi nhận hàng cứu trợ đem về phân phát cho các phòng trong khu trọ. Mặc cho tiếng còi cứu thương hú, tiếng máy bay trực thăng ám ảnh, tôi vẫn không muốn về quê. Chỉ đến khi gia đình lo lắng và mẹ bất an, tôi mới quyết định đem theo con gái nhỏ ba tuổi ra đi. Lúc ấy là tháng 12, Sài Gòn đã mở cửa trở lại một phần rồi.
Tôi là mẹ đơn thân đúng nghĩa, chưa từng mặc váy cưới, chưa kết hôn lần nào. Vì hiểu rõ gia đình mình nguyên tắc và không chấp nhận chuyện có em bé trước khi kết hôn nên tôi đã lao động hết sức để tích lũy kinh phí lo cho con từ khi biết bé tồn tại trong bụng. Tôi làm ba, bốn việc một lúc, thức sáng đêm để làm rồi ngày lại chợp mắt vài tiếng. Đến tháng thứ bảy, hầu như tôi không thể ngủ. Tôi nhận các báo cáo của công ty về làm, thỉnh thoảng lên công ty đối chiếu hoặc quyết toán. Trong tư tưởng của tôi, không có khái niệm nhờ vả sự giúp đỡ của cha mẹ hay người thân, vì hoàn cảnh gia đình tương đối khó khăn, và cũng không để những suy nghĩ tiêu cực ảnh hưởng đến bản thân, càng không để hai chữ "trầm cảm" tồn tại.
Khi về quê sinh mổ, có mẹ ở bệnh viện canh chăm bé. Một ngày sau sinh, tôi mò mẫm bước xuống giường tập đi lại. Đó là vết đau đầu tiên nhưng tôi không rơi nước mắt. Một ngày nữa, tôi cầm điện thoại và làm việc. Tôi thuê trọ và ở cách nhà cha mẹ tầm 6 km. Đến khi bé 20 ngày tuổi, tôi tự tay làm mọi thứ từ nấu ăn, tắm giặt cho bé. Từ đó, hai bàn tay mình run lên, không còn nhanh nhạy như trước. Tôi không còn có thể thêu thùa, may vá được nữa. Đó là điều tôi cảm nhận rõ nhất sự thay đổi của mình sau sinh. Bé được tám tháng, tôi đem con lên Sài Gòn ở cho đến khi thành phố mở cửa trở lại sau Covid.
Hai tuần nay, tôi quyết tâm đem con lên Sài Gòn lần nữa. Với mong muốn con có nơi học tốt hơn, môi trường tốt hơn và tôi có thời gian cho con. Bởi ở quê, tôi là cô nông dân chính hiệu, làm quần quật cả ngày, tối đến còn phải làm thêm, mưa xuống thì lội ao bắt cua bắt cá, tối về tranh thủ phân loại để mai mẹ đem đi chợ bán. Rồi nhiều hôm, tôi cố gắng làm báo cáo, lại tranh thủ con ngủ để làm tới khuya. Tôi làm toàn online nên thu nhập không bao nhiêu, vì còn phải dành thời gian phụ cha mẹ ngoài nương rẫy. Vòng luẩn quẩn đó theo tôi gần hai năm nay, nhiều lúc quá sức và tôi không có thời gian cho con. Mình đang tiêu những đồng tiền cuối cùng nhưng không biết nên tìm việc gì để làm. Hy vọng qua bài này, mọi người cho tôi lời khuyên chân thành.
Thứ nhất, tôi thật sự không muốn làm kế toán nữa, lương thấp trong khi các rủi ro liên quan đến pháp lý nhiều. Nếu mọi người trong nghề sẽ hiểu rõ tình trạng chung của các kế toán trong năm nay khá căng thẳng vì thuế và các vấn đề giải trình. Dù sếp cũ bảo tôi vẫn rất nhiệt huyết và đam mê với việc này nhưng tôi thấy không còn đam mê và yêu nghề nữa.
Thứ hai, tôi rất thích buôn bán, ước ao mở cửa hàng nông sản thật sự sạch (cả hàng nông sản Đà Lạt), thích mở cửa hàng hoa tươi. Tôi thích tự tay chăm chút những thứ tỉ mỉ, nhỏ bé để hoàn thiện từng sản phẩm. Chắc chắn hiện tại tôi không có vốn để làm nên mong muốn có thể xin vào những nơi tương tự để làm và học việc. Lúc đó mức lương bằng một nửa hoặc một phần ba lương kế toán thôi. Bù lại, tôi có đam mê, động lực và thời gian đón con tan học. Bé tan học từ 16h đến 16h30, muộn nhất là 17h. Nếu làm như vậy, tôi chỉ đủ tiền nhà trọ và tiền học cho bé, tiền ăn tôi phải cân nhắc và tính toán.
Dẫu tôi nhỏ con, cao có 1m52, nặng 41 kg nhưng không ngại công việc vất vả, việc chân tay, miễn đó là công việc mình yêu thích và không vi phạm phát luật. Bạn bè bảo tôi khùng, tự dưng bỏ công sức học và làm kế toán bao năm. Nhưng nếu cứ mãi cắm đầu vào đó, trong khi chi phí cho con học mỗi ngày một tăng, tiền trọ tiền ăn và hàng vạn thứ khác. Tôi thậm chí không dám mua sắm bất cứ gì cho bản thân, tiết kiệm mọi thứ có thể chỉ để lo cho con. Chừng đó lương không đủ để trang trải và câu nói "phi thương bất phú" vẫn tồn tại mãi trong đầu tôi. Hai tuần trôi qua, tôi suy nghĩ không thông suốt được. Mong các độc giả cho tôi lời khuyên sáng suốt. Xin chân thành cảm ơn.
Hồng Liên
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc