Tôi tự nhận mình và người ấy không nhiều tình cảm, nhất là ở phía bạn trai. Trước đây, lâu lâu hai đứa mới nói chuyện; từ ngày xác định cưới thì mỗi ngày đều cố gắng nhắn tin, vậy mà dường như không biết nói gì nên chỉ nói vài câu lấp lửng. Bạn trai tôi du học nước ngoài vài năm, suy nghĩ thoáng hơn về việc lập gia đình. Trước đó anh nói về dự định cưới, rồi dịch bùng phát nên đổi qua ý định có con trước vì không biết khi nào hết dịch, mà cho dù hết dịch cũng khó tổ chức đám cưới (khoảng 1-2 năm nữa). Tất nhiên việc có con sẽ đi kèm đăng ký kết hôn nhưng tôi thật sự không muốn như vậy.
Mọi người đừng nghĩ tôi quen bạn trai vì giàu, anh chỉ bình thường thôi. Anh là cả trong gia đình 5 anh em, hai cô em gái có học bổng và đang học ở nước ngoài, một cô anh đang nuôi học trường quốc tế giờ đi làm rồi, còn một cô học cấp 3, đang ở với ba, sống gần nhà tôi. Anh là giáo viên dạy Anh ngữ cho trường quốc tế, đang mua nhà chung cư trả góp ở Sài Gòn. Nếu nói về của cải hiện tại, tôi nhiều hơn anh. Tôi thích anh ở tính tự lập, hiền lành, chưa biết nổi nóng với ai. Anh còn có học thức, biết nấu ăn, chăm sóc gia đình; lúc mẹ bệnh, anh nghỉ dạy một tháng chăm mẹ ở bệnh viện.
Hồi trước chúng tôi quen nhau, anh còn trẻ và ham chơi nên đã lăng nhăng, giờ lớn tuổi anh thay đổi, chắc kiểu già nên lười yêu. Anh cũng không giấu tôi với bạn bè, hầu như bạn bè anh tôi đều gặp rồi, không bí mật chuyện lương lậu hay các thói hư tật xấu của bản thân. Lý do chính anh chia tay bạn gái là vì chị ấy bên đạo, anh không chịu theo đạo, không muốn con cái sau này theo đạo; còn việc ở quê xa thì do tôi ở gần nhà nên anh nói thêm thôi.
Tôi đã đọc hết bình luận của mọi người, hầu như đều khuyên từ bỏ, thật sự tôi cũng muốn từ bỏ mối quan hệ này lâu lắm rồi. Những lời khuyên của mọi người tôi đã nghĩ tới nhưng vẫn nuôi hy vọng rằng sự chân thành của mình có thể thay đổi được anh. Thậm chí sinh nhật tôi lúc chưa dịch bệnh, anh không về cũng không tặng quà; trong khi sinh nhật anh tôi lại mua quà trước một tháng để ship đến cho anh bất ngờ, có điều vì dịch bệnh nên shipper không giao được.
Xin nói thêm về việc tại sao tôi nghĩ 30 tuổi là già và không còn nhiều sự lựa chọn. Tôi sống ở Bình Dương, chỗ khu công nghiệp chứ không phải thành thị nên ít có cơ hội tìm hiểu ai. Ngày thường tôi chỉ đi làm rồi về nhà, bạn bè đã lập gia đình hết nên cũng ít gặp gỡ. Ba mẹ tôi ngoài 60 tuổi, mẹ lại bệnh hiểm nghèo nên gia đình luôn tạo áp lực cho tôi về việc lấy chồng. Tôi cũng cảm thấy có lỗi với ba mẹ khi đến tuổi này còn chưa yên bề gia thất. Gia đình nói rất nhiều với tôi về việc lập gia đình, thậm chí còn bảo lấy đại ai cũng được, miễn là có chồng.
Tôi nghĩ không ai hoàn hảo, cưới một người như anh chắc sẽ có cuộc sống êm đềm, tôi dễ khóc nên rất sợ gặp đàn ông vũ phu, gia trưởng. Thế nhưng tôi muốn hạnh phúc thì cần có tình yêu nhiều hơn nữa. Tôi đã kể với mọi người trong gia đình vài lần về chuyện bạn trai như vậy, ai cũng muốn tôi lấy chồng nên chỉ bảo phải cố gắng, cưới về có con rồi sẽ yêu. Đó cũng chính là lý do dù tôi mệt mỏi nhưng dây dưa tới giờ. Hiện tại, tôi đã quyết định buông tay, cảm thấy nhẹ lòng rất nhiều khi hai tháng qua vừa áp lực làm 3 tại chỗ ở công ty vừa phải suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe.
Quyên
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 (giờ hành chính) để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc