Chồng tôi 42 tuổi, giỏi kiếm tiền và tháo vát. Chồng ngoài việc có trách nhiệm với con trong những việc như phụ tôi đưa đón khi tôi bận, tìm thầy cô cho con, đóng các khoản phí... anh không bao giờ tham gia vào việc dạy con học. Ngày lễ anh cũng nhớ nhưng chẳng bao giờ mua hoa tặng tôi, chỉ có lời chúc và mua mấy món để cả nhà ăn.
Ngày cơm hai bữa, tôi phải lo đầy đủ vì anh không thích cơm tiệm. Tôi đăng ảnh lên mạng xã hội rất ít khi anh nhấn like, còn tôi lúc nào cũng tương tác mỗi khi anh có gì đó đăng lên. Đi làm về, tôi phải lo tắm rửa cho hai con, nấu cơm, cho con ăn và dạy con học; còn anh đi làm đến 8h tối mới về, kể cả khi ở nhà anh cũng không giúp tôi. Rửa bát anh chỉ phụ khi tôi sinh em bé và lúc con còn nhỏ, sau đó không tham gia vào nữa. Không giống gia đình bạn tôi, chồng cũng kiếm ra tiền, vậy mà anh ấy còn chịu về sớm phụ bạn tôi nấu cơm, chơi với con rồi dạy con học.
Chồng dường như chỉ biết đến công việc là nhiều, rất ít khi cho tôi đi du lịch, toàn mấy mẹ con đi với nhau. Trong chuyện tình cảm, anh chỉ có một vài tư thế quen thuộc, không mấy khi có màn dạo đầu khiến tôi rất hụt hẫng. Tính anh sạch sẽ, nghiêm chỉnh nên tôi lúc nào cũng phải nai lưng ra dọn dẹp dù bản thân xuề xòa hơn. Với anh, chỉ cần tôi không phải vất vả kiếm tiền (đã có anh lo), anh coi vậy là đủ trách nhiệm, ngoài ra khô khan như cỗ máy. Từ cô gái mộng mơ, tôi trở thành người vợ lúc nào cũng phải đảm đang, quán xuyến hết mọi thứ nhỏ nhặt trong gia đình nên cuộc sống trôi qua thật nhàm chán.
Tôi cần anh nói lời yêu thương nhưng chẳng mấy khi anh nói, anh bảo giờ lấy nhau thì tình cảm là sự trân trọng và chia sẻ; riết rồi tôi cũng thấy chán quá. Gần đây tôi hay mơ về người yêu cũ, người ấy ngọt ngào và lãng mạn, chỉ tiếc là chúng tôi chẳng thể đến bên nhau vì quá xa xôi. Nhìn thấy chồng mà tôi không biết tại sao lại lấy người như anh để giờ phải sống một cuộc sống không mấy vui vẻ thế này.
Huyền
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc