Buổi tối hôm ấy, tôi cảm thấy không muốn học bài. Tôi vừa được trả một bài kiểm tra và dĩ nhiên đó là một điểm kém. Tôi chán lắm, lúc ấy gió mùa đông bắc thổi đến như bão. Mưa kéo theo như hàng vạn mũi tên ném lộp độp trên mái nhà.
Tôi đứng dưới cửa sổ nhìn đường phố. Tiếng rao của một bà bán xôi vọng lên. Tôi chậc lưỡi thầm nghĩ: “sau này, có lẽ mình sẽ làm một bà bán xôi, không phải lo nghĩ gì mà suốt ngày lại được ngửi mùi xôi.” Tôi lại đảo mắt nhìn quanh. Rồi cái nhìn của tôi dừng lại ở cây đào ở phía góc vườn. Tôi chợt nghĩ: “Cũng sắp đến Tết rồi ấy nhỉ? Không biết mưa thế này liệu Tết năm nay, cây đào có nở được không?” Rồi tôi chợt nhớ tới ông nội. Đây là cây đào mà ông nội đã tặng cho tôi, phải rồi đã lâu lắm rồi tôi chưa về thăm ông nội. Chắc cũng phải gần một năm rồi, và như có một thứ gì đó kéo tôi lại với hồi ước xa xăm.
Ngày ấy, tôi còn bé lắm, chắc chỉ khoảng 4, 5 tuổi gì đó. Bố mẹ phải đi làm ăn xa nên gửi tôi ở nhà ông bà nội một tuần. Ông bà có tất cả 9 người con nhưng chỉ có bố tôi là đi làm ăn xa. Như người ta thường nói: “xa thơm gần thối”, có lẽ vì thế mà ông bà rất quý tôi, lúc nào về ông bà cũng vui mừng.
Ở nhà ông bà nội thích lắm. Buổi sáng, tôi có thể ngủ đến 8 giờ, lại không phải đi lớp. Sau đó, bà sẽ giúp tôi đánh răng rửa mặt, rồi bà dẫn tôi đi chợ, sau đó bà sẽ mua thật nhiều bánh rán và kẹo cho tôi. Rồi chiều đến, tôi sẽ cùng ông đi câu cá hoặc đi ra ngoài vườn. Đó quả là những tháng ngày vui sướng của tôi.
Tôi rất thích ra vườn cùng ông nội, bởi trong vườn nhà ông có rất nhiều loại cây ăn quả như mít, ổi, nhãn, đào, hồng xiêm… Thường thì ông sẽ cuốc đất trồng rau. Còn tôi sẽ ngồi dưới gốc cây nào đó chơi đồ hàng. Khi chán chơi đồ hàng thì tôi sẽ ngồi xung quanh những cái cây chơi trò đếm lá. Khi nào đói tôi sẽ đi tìm quả ăn. Vườn nhà ông tuy rộng nhưng chỉ vài ngày là tôi đã biết hết ngóc ngách khu của khu vườn.
Cho đến một hôm, tôi phát hiện ở phía góc khu vườn có một cây đào. Dù chưa đến Tết nhưng cây đào đã nở hoa. Cây đào rất đẹp, thân nó vững chãi nhưng các cành lại mảnh dẻ, thướt tha như những cánh tay vũ nữ đang múa. Mỗi đợt gió những cành lá lại nhún nhảy nhịp nhàng, khe khẽ xào xạc. Những bông hoa mọc lên chi chít như một chiếc vòng hoa được đội lên đầu của một cô gái. Tôi thích cây đào lắm, tôi chạy về phía ông: “Ông ơi! Ông ơi! Có một cây đào ở góc vườn, đẹp lắm ông ạ!” Ông nội dừng cuốc đất, lấy tay quệt mồ hôi nói: “À! Đấy là cây đào ngày xưa ông trồng, Chúa đừng đến gần đó. Ở đấy có một tổ ông, nguy hiểm lắm, không cẩn thận bị đốt đấy”.
Nhưng tôi rất thích cây đào, vì vậy tôi đã xin ông một cành. Sau một hồi lâu, ông quay lại với một cành đào rất đẹp. Tôi sung sướng nhận lấy cành đào. Sau đó, ông dẫn tôi về nhà. Rồi tôi thấy bà cuống quýt đi gọi các bác trong nhà đến. Hóa ra lúc ra hái hoa, ông đã bị ong đốt rất nhiều. Tối hôm ấy ông sốt rất cao. Bà phải thức trắng đêm để chăm sóc ông. Bỗng dưng tôi không thấy thích cây đào đó nữa. Tôi rất sợ. Rất may ngày hôm sau ông khỏi ốm, rồi bố mẹ cũng đến đón tôi về. Tôi lưu luyến tạm biệt ông bà và hứa với ông bà đến Tết sẽ về chơi.
Nhưng không ngờ tới là tôi chưa kịp về thăm ông bà thì ông đã tới nhà tôi trước. Ông và các bác tới nhà tôi chơi, ông mang theo một cây đào con. Ông bảo, thấy tôi rất thích cây đào nên đã chiết một cành đào mới. Ông bảo đây là quà Tết dành cho tôi. Tôi dĩ nhiên là rất thích món quà này. Cuối cùng, tôi trồng cây đào đấy ra vườn. Không nghĩ rằng nó vẫn có thể sống tới bây giờ. Cây đào này chính là tình yêu mà ông nôi dành cho tôi. Ông rất yêu thương tôi, trước đây cũng vậy và bây giờ vẫn thế. Có lẽ tôi nên chuẩn bị về thăm ông. Chuẩn bị nói với ông “ông ơi! Cháu yêu ông lắm!”.
Nguyễn Thị Minh Châu
Cuộc thi “Thời khắc yêu thương” do Công ty TNHH Sapporo Việt Nam phối hợp với VnExpress thực hiện. Đây là nơi để bạn chia sẻ những kế hoạch, dự định ý nghĩa đến người mà bạn mong muốn gửi lời tri ân, yêu thương và cùng họ trải qua những thời khắc cuối cùng của năm. Chương trình kéo dài từ ngày 26/11 đến ngày 23/12 trên trang Đời sống, báo VnExpress. |