Sông thì không thể rộng một gang nhưng cây cầu mà người dân ở đây qua sông chỉ còn trơ khung sắt và mặt cầu lát vài thanh gỗ, rộng chừng hơn gang tay. Cầu nối liền xóm Đổi Mới và xóm Đá 2, xã Lỗ Sơn, huyện Tân Lạc của tỉnh Hòa Bình. Thế nhưng hàng ngày có hàng trăm lượt người, kể cả những em bé chừng 7 - 8 tuổi, vai mang balô, vắt vẻo hai chân mong manh, đi như xiếc qua cầu.
Năm 2014, một đoàn kiểm tra của chính quyền tỉnh và huyện xuống, cho rằng cầu đã xuống cấp, không đủ điều kiện sử dụng nên đã yêu cầu xã dỡ bỏ mặt sàn và chờ dự án đầu tư.
Nhưng trong 2 năm đó, không có dự án mới nào thay thế. Người dân 2 xóm Đổi Mới và Đá 2 đã không thể chờ đợi, không thể đi đường vòng 4-5 km hay lội suối, nên buộc phải đi như xiếc qua chiếc cầu đã bị dỡ bỏ phần lớn, chỉ còn trơ khung.
Thật may mắn cho người dân xã Lỗ Sơn vì trong cả 2 năm qua, như lời ông chủ tịch nói, chưa có tai nạn nào xảy ra. Nếu có ai đó chẳng may trượt ngã, thì mùa cạn, bên dưới suối sâu toàn đá, còn mùa mưa thì lại lũ dữ, tính mạng cũng khó mà bảo toàn.
Lo ngại tính mạng người dân qua sông bằng cây cầu chỉ rộng bằng gang tay, báo chí mới đây đã đưa tin báo động tình trạng này. Kết quả là ai đó đã... cho tháo nốt những thanh gỗ còn lại.
Những đồng nghiệp của tôi muốn rằng qua bản tin của mình chính quyền sẽ sớm xây cầu mới hoặc có hình thức tạm thời nào đó để dân qua sông an toàn. Nhưng cách mà “những người có trách nhiệm” giải quyết là tháo cầu. Giờ thì người dân Lỗ Sơn chỉ còn cách duy nhất là liều mình băng qua dòng suối.
Sự chờ đợi của người dân Lỗ Sơn tuyệt vọng tới mức, giờ họ mong nhớ cây cầu rộng một gang tay kia. Cậu học sinh nhắn tin cho tôi, còn nói rằng giá mà báo chí, truyền hình đừng nhắc gì đến cây cầu thì họ vẫn còn có cái để qua sông.
Nhiều cây cầu nối những bờ vui đã mọc lên sau những bài báo, từ sự chỉ đạo, đầu tư của chính quyền hoặc sự đóng góp tiền của từ mọi miền đất nước của người dân. Có lẽ chưa bao giờ sau thông tin của báo, thực tế lại khó khăn hơn trước.
Không chỉ những người làm báo mới có ước vọng về những cây cầu, nhiều bạn trong giới doanh thương, nghệ sĩ cũng đã đứng ra vận động xây hàng trăm cây cầu ở những nơi cần thiết. Nhưng với tình hình địa lý sông suối, sông ngòi chằng chịt như Việt Nam - xếp thứ 17 thế giới về độ dài giao thông đường thủy - làm cầu kiểu từ thiện là không bao giờ đủ, phải có sự đầu tư mang tầm chiến lược từ Chính phủ và sự quan tâm đúng mức của chính quyền địa phương.
Tôi có trao đổi với nhiều vị lãnh đạo địa phương, các anh còn tỏ ra bức xúc hơn cả người dân nhưng rồi vẫn đổ cho ngân sách hạn hẹp, phải ưu tiên cho những công trình có thể đẻ ra tiền trước. Thực tế thì những địa phương này rất mạnh tay đầu tư ở những khu vực trọng yếu, thậm chí phá bỏ những cây cầu còn sử dụng được hàng chục năm để xây cầu mới nhằm phát triển kinh tế khu vực.
Bài toán kinh tế địa phương phải chăng đã đặt một bộ phận dân chúng ra bên lề? Chúng tôi không cạn nghĩ như vậy.
Nếu chờ đợi một ngân sách dồi dào, dư dôi mới làm cầu cho dân thì không biết bao giờ mới có. Vậy thì liệu có thể bớt đi những tượng đài, những hội sở hoành tráng, những lễ hội phù phiếm… để đầu tư những công trình thiết yếu cho người dân, trong đó có những cây cầu? Chắc là rất khó vì việc này chưa thấy diễn ra ở Hòa Bình, dù đã hai năm trẻ con cheo leo trên cây cầu sắp sập.
Chuyện quốc gia đại sự thu nhỏ lại thì cũng như chuyện gia đình, nếu đợi giàu có, dư dôi mới giúp đỡ người khác thì biết đến bao giờ. Nghĩ tới người khác ngay cả khi mình chưa đủ khả năng mới thật ý nghĩa.
Rất nhiều khi chúng ta lấy “khả năng chưa đủ” để không giúp đỡ người khác, thực ra đó chỉ là một cái cớ để che giấu tâm ý thật của bản thân mà thôi.
Tôi tự hỏi tâm ý ấy ở các lãnh đạo là gì?
Hoàng Linh