Mọi người ở Nhà thân mến,
Thật đau đớn và lo lắng khi phải chứng kiến những gì đang diễn ra trên đất nước chúng ta. Không từ ngữ nào diễn tả được cảm xúc của tôi lúc này khi nhìn thấy Italy của mình khổ đau, khi phải chứng kiến biết bao người ngã xuống. Cho tôi hướng trái tim mình về những ai không may nhiễm bệnh, và đặc biệt là những ai phải vĩnh biệt người thân của mình trong cơn hoạn nạn này.
Tôi cũng muốn trân trọng cám ơn những nhân viên y tế đã làm việc vất vả để làm giảm số thương vong ở mức tối thiểu. Các bạn chính là những người anh hùng thật sự của quốc gia lúc này.
Đáng buồn khi phải nhìn thẳng vào thực tế: không ai trong chúng ta là Siêu Nhân. Không có ai miễn nhiễm với virus. Và thực sự là khi đại dịch bắt đầu bùng phát tại Trung Quốc, tôi cứ đinh ninh là người Italy chúng ta rồi sẽ bình an. Cứ như thể chúng ta đang nghĩ: không sao đâu, ít ra thì nó chưa lan đến chỗ ta.
Nhưng rồi tôi ngỡ ngàng nhận ra: mình đã quá coi thường nó. Thoạt tiên, tôi nghĩ nó chỉ là một đợt cúm.
Và thời gian chứng minh chúng ta đã sai lầm thế nào.
Ít nhất chúng ta cũng đã phong toả đất nước và yêu cầu mọi người ở trong nhà mình. Tại Trung Quốc, nơi tôi đang làm HLV Hằng Đại Quảng Châu, chính tôi cũng phải cách ly cách đây vài tuần. Người Trung Quốc từng đấu với đại dịch SARS, nên họ biết cần phải làm gì. Còn ở Italy, chúng ta chưa từng phải rơi vào một tình huống ngặt nghèo như thế.
Và giờ đây chúng ta đều thấy mình ở giữa cuộc chiến, còn cách nào đâu ngoài việc phải chiến đấu cùng nhau. Chúng ta phải thể hiện những gì tốt nhất của mình nếu muốn thắng cuộc chiến này.
Tất nhiên, chúng ta đều biết Italy là một quốc gia phi thường. Chúng ta có những cung đường bờ biển tuyệt vời và quang cảnh miền quê tuyệt đẹp. Chúng ta có khí hậu dễ chịu, khiến mình muốn dành nhiều thời gian ở ngoài trời. Ta có thời trang và thức ăn ngon. Nhưng cuộc sống ở Italy tốt đến mức thỉnh thoảng chúng ta tự cho phép mình thảnh thơi. Đôi khi chúng ta để mình sa vào chủ nghĩa hưởng thụ mà không để ý đến lợi ích chung. Và khi làm thế, ta đang lãng phí tiềm lực của mình.
Nhưng may mắn thay, cũng có những khoảnh khắc để ta cho thấy niềm tự hào của mình, những khoảnh khắc mà chúng ta bị đẩy vào đường cùng, những khoảnh khắc khi ta sắp mất đi những gì quan trọng.
Tôi đã trải nghiệm điều này nhiều lần trong đời, mà những ví dụ tuyệt vời nhất là khi Italy dự World Cup. Có lẽ bạn đang nghĩ: ai lại mang một thứ phù phiếm như thể thao ra bàn vào thời điểm này. Nhưng chúng ta đều rõ: bóng đá ở Italy không chỉ là một môn thể thao. Khi tuyển Italy ra sân, mọi người đều là một phần của nó. Tất cả đều xích lại gần nhau.
Và khi mọi người Italy xích lại gần nhau, chúng ta đều làm rất tốt.
Tôi vẫn nhớ lần chứng kiến Italy vô địch World Cup 1982. Khi ấy, tôi hãy còn là một đứa nhóc tám tuổi tại Naples quê hương. Tôi hay xem các trận đấu tại nhà bạn bè, người thân, chung với nhiều người khác ở trong xóm. Tôi vẫn nhớ mỗi khi Italy ghi bàn, chúng tôi lại la hét và ôm nhau, dù có khi chẳng biết người kia là ai.
Khi tôi là thủ quân đội tuyển vô địch World Cup 2006, tôi thấy điều tương tự xuất hiện với chính các cầu thủ. Scandal Calciopoli bùng nổ ngay trước khi giải đấu khởi tranh, đẩy tất cả đến bên bờ vực. Nhiều người nghĩ scandal ấy sẽ khiến chúng tôi bị xao nhãng.
Nhưng bầu không khí ở đội tuyển luôn rất tốt, và đó chính là chìa khóa. Vào thời khắc hệ trọng ấy, chúng tôi chẳng còn nghĩ cho bản thân nữa. Chúng tôi nghĩ cho nhau. Chúng tôi có một nhà lãnh đạo tuyệt vời ở Marcello Lippi, người luôn giữ hòa khí và động lực cho đội bóng. Ngay khi vừa đặt chân đến Đức, chúng tôi gần như không còn nhớ gì về scandal nữa, tất cả chỉ nóng lòng được thi đấu.
Mọi người cứ hỏi tôi tại sao Italy có thể vô địch World Cup năm ấy. Chúng tôi vô địch chẳng phải nhờ may mắn. Chúng tôi vô địch vì chúng tôi sở hữu tập thể mạnh nhất, và bởi chúng tôi có niềm tin mạnh mẽ rằng Italy sẽ chiến thắng.
Ngay lúc này đây, chúng ta cần tinh thần tương tự, cần sự đoàn kết không thể bẻ gãy của một quốc gia. Chúng ta đã có những ví dụ tuyệt vời của lòng đoàn kết. Thông điệp andrà tutto bene - tất cả rồi sẽ ổn thôi – xin được nhắn nhủ lại những ai đang tự cách ly tại nhà, những ai đang sợ hãi, cô đơn hay trầm cảm. Mọi người đã bước ra ngoài ban công để vỗ tay tri ân những nhân viên y tế. Hàng xóm đã hát cùng nhau. Và đấy chính là sự đoàn kết mà chúng ta cần.
Khi cơn khủng hoảng này đi qua, Italy rồi sẽ khác. Nhiều người sẽ mất việc. Nhiều người sẽ tán gia, bại sản. Và chúng ta sẽ có rất nhiều việc phải làm. Hãy cùng hy vọng vaccine phòng dịch sẽ có sớm nhất có thể, để ta có thể kết thúc cơn ác mộng này, một lần và mãi mãi.
Từ đây đến đó, chúng ta phải chiến đấu. Thế nên, hãy ở nhà và dành thời gian với gia đình, hãy cố tránh tiếp xúc trực tiếp với người khác tối đa có thể.
Và hãy cố làm điều gì đó có ích cho cộng đồng trong khả năng của mỗi người. Tôi và các đồng đội tại World Cup 2006 vừa lập một quỹ, tiền từ quỹ này sẽ đi thẳng đến Hội Chữ Thập Đỏ Italy để hỗ trợ cho các bệnh viện trên đất nước chúng ta mọi thứ mà họ cần để chống dịch. Tôi hy vọng mọi người sẽ cùng chúng tôi quyên góp.
Và nếu không có điều kiện, một hành động đơn giản với người láng giềng cũng có thể sẽ hữu ích không kém. Chúng ta cần phải nhớ cuộc chiến này cần một nỗ lực tập thể, và chúng ta cần mọi người phải góp phần vào đó.
Vâng, có một sự thật: chẳng ai trong chúng ta là Siêu Nhân cả.
Nhưng nếu đoàn kết, chúng ta có thể đánh bại mọi thứ.
Mạnh mẽ nhé, mọi người.
Chào thân ái,
Fabio Cannavaro.
Hoài Thương dịch