Tôi từng ngây thơ nghĩ rằng, người sống trên đời đều có trái tim bằng máu thịt, cứ trao đi chân tình sẽ nhận được chân tình. Đâu hay bản thân thật quá ngây ngô, không biết rằng trên đời tồn tại một loại người, thực sự là vô tâm đến vô lương tâm. Không phải anh ta không có tình cảm với tôi, chỉ là nó không sâu đến độ khiến anh ta bỏ qua đám bạn bè cùng nâng ly bù khú, không bỏ qua được mấy ván game đang dang dở hay thậm chí là cái bệnh lười bất chợt không muốn đi đâu, chẳng muốn làm gì. Nói trắng ra, bạn chẳng quan trọng đến thế.
Anh không hề lạnh lùng theo kiểu thờ ơ hoàn toàn. Khi ở cạnh tôi, anh vẫn dịu dàng, ôm tôi vào lòng, nói những lời ngọt ngào khiến tôi tin rằng mình là người anh trân trọng. Có lúc tôi đã nghĩ, chỉ cần được ở bên anh thôi, mọi thứ trên đời trở nên nhẹ nhàng và đáng yêu hơn biết bao. Cái cảm giác ấm áp ấy chỉ tồn tại khi tôi đứng trước mặt anh. Vừa quay lưng đi, tôi trở thành một người xa lạ, một cái tên bị bỏ quên giữa danh bạ điện thoại, một tin nhắn chưa kịp đọc đã trôi tuột giữa hàng trăm thông báo khác.
Những lúc tôi buồn hay mệt mỏi, anh hiếm khi là người đầu tiên tôi tìm đến. Không phải vì tôi không nghĩ tới anh, mà bởi tôi sợ sẽ lại làm phiền anh giữa cuộc vui với bạn bè, giữa bàn nhậu ồn ào hay những giờ phút anh chỉ muốn nằm dài một mình. Tôi dần học cách tự lau nước mắt, tự dỗ dành bản thân, tự giả vờ rằng mình ổn. Cho đến một ngày tôi giật mình nhận ra: tôi đang yêu một người luôn đặt mình ở sau cùng trong danh sách ưu tiên.
Người ta nói phụ nữ hay tự làm khổ mình, người yêu mình thì mình thờ ơ, người hững hờ với mình thì mình lại si mê. Tôi từng bật cười khi nghe câu đó, nhưng bây giờ mới thấy sao đúng đến đau lòng. Tôi tự an ủi mình rằng, thời đại này phải sống thật với cảm xúc, phải dũng cảm theo đuổi hạnh phúc, dù có đau cũng đáng. Nhưng thứ hạnh phúc ấy, với tôi, lại giống như một cây xương rồng. Tôi ôm lấy bằng cả hai tay, mặc cho những chiếc gai nhọn cứ ngày ngày đâm vào da thịt. Còn cây xương rồng vẫn đứng đó, vô tri, hoặc có biết cũng chẳng buồn bận tâm, vì nó chưa từng ép tôi phải ôm nó.
Có phải vì tôi tự nguyện yêu nên người ta không buồn trân trọng? Hay đơn giản, đây chỉ là một vở kịch độc diễn, nơi tôi đóng vai người yêu, người mong, người chờ đợi, còn anh chỉ là một khán giả vô can, đứng ngoài tất cả cảm xúc của tôi? Tôi không biết nữa. Điều duy nhất tôi biết là, càng yêu anh, tôi càng thấy mình nhỏ bé, lạc lõng và đơn độc hơn bao giờ hết. Có lẽ, điều khiến tôi đau lòng nhất không phải anh vô tâm mà là tôi đã quá bao dung với sự vô tâm ấy. Có phải do tôi tự nguyện nên anh mới không buồn trân trọng? Hay đơn giản đó chỉ là vở kịch độc diễn của mình tôi, còn người ta chỉ trong vai quần chúng vô can.
Hồng Hoa