Vũ Khanh là một trong những giọng hát được đánh giá nam tính và "tình" nhất ở hải ngoại cùng Tuấn Ngọc. Lần này anh trở về nước tham gia Sa mạc tình yêu - show diễn xuyên Việt kỷ niệm 25 năm ca hát của Ý Lan - người đứng chung sân khấu với anh nhiều năm. Ở tuổi U70, Vũ Khanh chia sẻ về những gì đã trải qua và cuộc sống hiện tại.
- Vũ Khanh từng nhận mình có những năm tháng tuổi trẻ nông nổi và trác táng. Điều gì kinh khủng nhất anh từng làm?
- Tôi từng rượu chè, cờ bạc, đàn bà, thậm chí là ma túy. Tôi ăn chơi, thác loạn và làm bất cứ thứ gì nông nổi của tuổi trẻ. Ngồi chỗ này mình lại muốn ngồi chỗ kia, bị lôi cuốn vào những cuộc vui không lành mạnh, dẫn con người ta tới tội lỗi. Thí dụ trong một cơn say mất tự chủ, tôi đối diện bạn đời không còn lịch sự, mà lý do say thì không thể nào biện bạch.
- Đến khi nào anh nhận ra mình cần phải thay đổi cuộc đời, bứt mình khỏi những thói hư tật xấu?
- Tôi quan niệm tuổi 40 là đẹp nhất của một người đàn ông, bắt đầu có thành công, vật chất thăng hoa. Có người đứng bên bờ vực thẳm của sự thử thách về vinh quang. Cũng có người trước những gãy đổ của đời sống bắt đầu đứng dậy. Tôi là vậy.
Giờ đây ở bên Mỹ tôi không uống rượu, không hút thuốc lá, không đi đêm. Bởi đi đêm sẽ có ngày gặp ma, mình tránh trước để khỏi bị cuốn vào. Tôi đi hát sòng bài rất nhiều nhưng không dám xuống phía dưới. Không có người nào sống mãi trong nghề cờ bạc mà thành công. Cũng không có ai chơi ma túy mà tồn tại được. Tôi không muốn tiếp tục đi sâu vào hố tội lỗi đó.
- Ngoài việc tự nhận thức, điều gì khác tác động tới anh?
- Đó là nhờ tôi có đạo. Tôi học hỏi trong Kinh thánh. Nhờ đó cuộc đời mình thay đổi. Ngày xưa lên máy bay tôi cứ nghĩ một cơn bão đổ xuống, cuộc đời mình coi như xong. Bây giờ tôi không sợ nữa, ơn trên sinh mình ra thì đưa mình đi bất cứ lúc nào, mình đối diện cái chết cũng bình thường. Lúc nào tôi cũng sẵn sàng cho điều đó.
Tôi không thoát ly cuộc đời, vẫn vui chơi nhưng không để cuộc đời mình suy thoái, không hợp lý. Giờ tôi không thể ngồi nốc một lúc mấy chai rượu để tìm quên. Người ta cảnh cáo hút thuốc bị bệnh ung thư, vậy thì tôi không hút để tránh xa bệnh tật. Tôi can đảm thoát ly những "người bạn" kéo mình đi xuống.
Bây giờ tôi có những thú giải trí khác. Thí dụ đọc sách, nó khiến trình độ kiến thức của mình được thay đổi. Mình học được những điều mới, đẹp làm cuộc đời thăng hoa. Ngưng tất cả thác loạn, suy thoái của cuộc đời, tôi hạnh phúc.
- Anh từng thất bại trong hôn nhân và không đi thêm bước nữa, vì sao vậy?
- Tôi không bi quan nhưng tôi thấy hôn nhân nó mong manh lắm. Đời sống đầy rẫy sự va chạm. Người ta đến với nhau rồi có con có cái, hình ảnh trở nên khó đẹp quá. Tôi không phải luật sư nhưng từng có bốn năm ngồi trong văn phòng pháp luật, nhìn thấy mọi người đến đặt bút xuống quyết định chia lìa. Tôi thấy đáng buồn quá.
Nói mình không cần hôn nhân là kiêu ngạo, coi thường. Nhưng mình sợ làm cuộc đời mình đi xuống hoặc ngược lại, làm cuộc đời người khác đi xuống. Bản thân tôi không muốn làm ai tổn thương. Tôi muốn dừng chân ở đây. "Hãy cứ là tình nhân" thôi.
- "Hãy cứ là tình nhân" - đó hình như là cách bao biện của phần lớn những người không tìm được hạnh phúc đích thực trong hôn nhân. Anh nghĩ sao?
- Tôi không phủ nhận. Lúc mới quen nhau thấy đẹp thế, nói những ngôn từ đẹp đẽ với nhau. Sau khi lấy về có những mẫu thuẫn, ngôn từ trở nên khắc nghiệt.
Có lẽ cũng do tôi chọn nghề này. Bạn đi chung với tôi nhưng đi được bao lâu khi tôi cứ liên tiếp những chuyến bay. Người bạn gái luật sư trước đây, chúng tôi sống được bốn năm, cô ấy đã cấm không cho tôi đi hát. Chịu đựng bốn năm có lẽ là cái nghiệp không quên được. Tôi trở thành con chim muốn bay. Khác biệt trong đời sống dẫn đến những đổ vỡ. Nên tôi ngán là vậy. Tôi không đổ tội, lỗi là của mình, mình lựa chọn, mình phải trả giá thôi. Nhưng mình cần cân nhắc hơn. Tôi không muốn lặp lại con đường cũ. Giờ đây tôi thích tri kỷ hơn. Hôn nhân chỉ vài năm nhưng tri kỷ có khi đến hết cuộc đời.
- Có thể chối bỏ cuộc sống gia đình nhưng không từ bỏ ca hát. Nghiệp hát gắn với anh thế nào?
- Tôi nhớ lần đầu tiên bước xuống Việt Nam cùng Ý Lan, hai người cùng bị bệnh, hát không ra hơi. Tôi bảo tôi bỏ cuộc nhưng Ý Lan nói không. Khi hát xong, mọi người rất thương. Có một họa sĩ vẽ cho tôi bức tranh hai con chim có hai vết máu ở mỏ, nằm trong bụi gai. Cô ấy cắt nghĩa, hai người ca sĩ trong lúc bị thương vẫn phải trả nợ như hai con chim dính máu vẫn phải hót. Tôi mang về, đó kỷ niệm mà tôi khó quên. Mình lỡ mang nợ với tiếng vỗ tay của khán giả thì phải trả thôi. Nhưng là trả trong hạnh phúc.
- Cuộc sống hiện tại của anh bên Mỹ ra sao?
- Ngoài công việc đời thường, tôi đang giúp đỡ một phần đời sống tài chánh cho anh em sinh viên, học sinh học Thần học, để ra trường trở thành tu sĩ, giúp đỡ những người có đời sống tâm linh, dạy cho cuộc đời của họ có lý tưởng. Khi có những nan đề của đời sống, có thể gọi Vũ Khanh đến để chia sẻ. Người nào có tư tưởng hủy hoại cuộc đời mình, gặp Vũ Khanh tôi nghĩ sẽ bỏ 90% ý định đó. Tôi được huấn luyện để cho người khác thấy cuộc đời này đáng sống. Mình có nhiều cách để thoát ra, tại sao phải hủy hoại bản thân, dại thế.
* Nghe Vũ Khanh hát "Tình khúc buồn":
>>> Xem thêm: