Trên mâm chỉ độc có một bát tép rang khế và chiếc nồi gang còn vương tàn rơm, thơm hôi hổi mùi cơm mới. Tôi sà vào xới cơm. Canh bà nấu ngon hơn tất cả những thứ trên đời tôi đã từng ăn. Bà vừa quạt cho tôi vừa mắng yêu: “Cha mẹ nhà chị - rõ là lớn quá rồi. Cơm gạo nuôi quả là không phí. Thế có đám nào chưa - nói bà nghe xem…” “Sắp rồi bà ạ… Chỉ ít lâu nữa là cháu dẫn về để bà xem mặt”. Bà quay đi thở dài: “con gái trông thế kia - khéo lại cao số cũng nên. Mà con mẹ thì dễ đến ba năm rồi mà chẳng quay về nhà lấy một chốc!”. Tôi ôm ngang lưng bà, cái lưng mảnh khảnh đã còng còng: “cháu lớn rồi, sắp đi làm đến nơi. Cháu sẽ lo được cho bà và cái Nhu mà…”. Mắt bà rân rấn: “Phần bà đâu có lo. Lo là lo cho mày kia kìa… con ạ”.
Cái Nhu chở tôi ra bến. Nó láu táu: “Chị có nhớ chuyện ngày xưa bà kể không - Cô gái đẹp đêm đêm hiện lên bờ sông thả bùa yêu ấy… Cái anh trai làng không lấy được cô đã bỏ đi biệt xứ - giờ mới trở về đây. Eo ơi giờ ông ấy đã ngoài 70 tuổi rồi, chẳng vợ chẳng còn gì cả…”. Tôi giật thót cả tim - vậy ra ông ấy ư. Nhưng có khi không phải. Trên đời này thiếu gì chuyện trùng hợp.
Sắp tới lúc xe chạy, cái Nhu mới bảo: “Em sẽ thi Cao đẳng sư phạm chị ạ. Vừa học gần nhà, ra trường có thể xin dạy ngay tại thị xã”. Tôi không tin vào tai mình nữa. “Sao em lại thế. Sức em đủ để vào đại học kia mà. Trên ấy lại có chị có em. Mẹ cũng đã nhờ người tìm mua cho chúng mình một căn hộ nhỏ”. Nó kiên quyết lắc đầu: “Em thích nghề giáo viên - lại muốn ở gần bà. Em đã quyết định rồi. Tối nay em sẽ viết thư cho mẹ”.
Tàu chạy, nhìn bóng em gái bé nhỏ, lọt thỏm giữa sân ga, nước mắt tôi trào ra: “Nhu ơi nghĩ lại đi em. Chúng mình sẽ được ở bên nhau…”.
Thư Nhu viết ngay tối hôm tôi lên trường: “Chị đừng lo gì cho em. Em không giống mẹ và không giống chị. Mẹ luôn luôn theo đuổi cái mà mẹ đã đánh mất. Chị luôn đi tìm những điều chị khao khát - dù có thể chính chị cũng chẳng hiểu nó là cái gì. Còn em đơn giản hơn nhiều. Em bằng lòng với những cái mà mình có. Em sợ những cuộc phiêu lưu, sợ đánh mất mình và hạnh phúc của mình…”. Thư của tôi gửi về tới tấp. Những suy nghĩ trăn trở và cả những dự định về tương lai của hai chị em mà tôi vẽ ra đầy hào hứng đã không được nó chia xẻ. Bình tĩnh và cương quyết nó làm theo ý mình. Mẹ tôi bay về một tháng cũng chẳng thay đổi được gì. Bởi ngoài quyết định của nó, bà ngoại là người ủng hộ mạnh mẽ không kém. Mẹ và tôi đành bó tay.
Tôi gặp anh trong một dạ tiệc. Anh có sức hút đặc biệt đối với tôi. Tôi cảm nhận rõ một dòng điện xuyên suốt từ anh sang tôi. Bất cứ anh ở góc nào, đang làm gì, dù chẳng hề nhìn thì tôi cũng biết rõ… Lại có cảm giác rằng anh sẽ làm được một điều gì đó to lớn hoặc phi thường lắm. Tôi chẳng hề hỏi mình xem anh có đẹp trai hay không - như những lần tôi vẫn nhận xét một cách hờ hững những người đến với mình. Trong tôi lúc này chỉ duy nhất có một điều đang được nhắc đi nhắc lại hàng trăm lần, hàng ngàn lần. Anh ấy đấy!
Nhưng tôi biết giấu cảm xúc của mình - hay chính tôi tưởng thế. Trong trang phục đen, dường như tôi kiêu kỳ và bí ẩn. Chỉ một lần duy nhất đứng đối diện nhau, tôi đã chiếu vào mắt anh. Tôi thả cho cảm xúc của tôi được tự do. Ngay sau cái nhìn đó, tôi quay đi, rời bàn tiệc.
Đêm. Tôi ngủ ngon lành. Sáng ra trở dậy tôi bỗng xôn xao về một điều gì… Mùa thu đã trở về sao! Tôi lục tủ quần áo và bắt gặp màu vàng rực rỡ của bộ váy áo ngày nào.
“Ôi mùa thu…”. Tôi giật mình ngẩng lên khi nghe ai đó gọi. Là anh. Anh nhìn vào mắt tôi. Tôi cũng nhìn lại. Trong mắt tôi là những đốm lửa vàng nóng sán đang nhảy nhót lung linh. Dường như chúng tôi đã gặp, đã yêu và đã tin nhau từ lâu lắm rồi - ở một nơi nào đó, từ một kiếp trước nào đó cho đến tận bây giờ vẫn bên nhau!
Tôi nhảy bổ về nhà chỉ để kể cho em gái nghe những cảm xúc kỳ lạ của mình. Nó chăm chú nghe và mỉm cười đầy vẻ bà cụ non: “Niềm khao khát và tình yêu của chị đã gặp nhau, hòa làm một. Chị có nghe bà bảo không: Gái ham tài, trai ham sắc. Điều đó bà nói về chị đấy!”.
Tôi vội vàng quay trở về Hà Nội. Anh đã đợi tôi ở sân ga từ lúc nào. Tôi ngả đầu vào tấm lưng rắn rỏi, hít hít cái hương vị dễ chịu tỏa ra từ anh và lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng. “Chỉ muốn nhắm mắt ngủ trên lưng anh - yên ổn - hạnh phúc.
Tôi ngạc nhiên rồi sửng sốt khi bắt gặp cô gái lạ chờ trước cửa phòng ở của mình. “Tôi đã lấy hết can đảm để có thể gặp chị. Anh ấy là của tôi từ rất lâu rồi - từ ngày tôi còn là một cô bé thích chơi trò hoàng tử công chúa. Ngày ấy chúng tôi đã có chung một đứa con là cậu búp bê tóc xoăn miệng rộng. Anh ấy bảo không thể để thằng bé không cha như anh. Lớn lên anh hứa sẽ lấy tôi làm vợ - suốt đời. Mọi việc gần như thành sự thật thì chị xuất hiện… Chị có thể gặp được người như anh ấy hay tốt đẹp hơn cả anh ấy. Chị thừa sức để làm điều đó. Nhưng tôi thì chẳng bao giờ… Tôi chỉ có mỗi anh ấy thôi - chị hiểu không…?”.
Cố giấu vẻ tuyệt vọng trong đáy mắt, cô gái cúi mặt và lặng lẽ bỏ đi. Tôi không thốt được lời nào để bảo vệ mình, bảo vệ tình yêu của mình. Bàn chân tôi chạm nền đá hoa cứ run rẩy không vững. Ở bên anh, suốt đời tôi sẽ chẳng cảm thấy yêu ổn và hạnh phúc nữa mỗi khi nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng của cô ta!
Nhu đã ra dáng một thiếu phụ lắm rồi. Cái bụng tròn tròn nhu nhú, hai tay ve vẩy khoan thai mỗi bước đi. Chị em tôi dắt nhau đi chợ. Nó thèm ăn đủ các thứ linh tinh. Tôi dốc tiền ra mua cho nó hàng lô hàng lốc các thứ quà, ăn đến mấy ngày chả hết. Nó bắt tôi ngồi rồi tự mình thu vén dọn dẹp căn nhà nhỏ sạch sẽ tinh tươm đến phát sợ rồi chốc chốc lại ngong ngóng ra cửa. Tôi phát nhẹ vào vai: “Sáng nay chồng em đã nói là trưa không về - sao còn mong gì nữa”. Nó cười ngượng nghịu: “Em biết vậy mà vẫn cứ mong…”. Bà đón chúng tôi từ ngõ, nghe tôi kể tội nó bà móm mém cười: “thì nó bao giờ chẳng thế. Chồng bận công tác đưa sang đây với bà mà cứ ngóng ra ngóng vào. Mà chị mày lớn đầu còn dại, chẳng hiểu gì sất. Khi con Nhu đòi học cao đẳng bà biết ngay. Nó với thằng Huy quý yêu nhau từ thời còn lê la nghịch đất. Sáng nào thằng ấy chẳng sao rủ con Nhu đi học… Chả là con bé này sợ ngỗng đuổi mà…”.
Bà lại nấu canh rau tập tàng, ép chúng tôi mỗi đứa ăn thêm lưng bát cơm rồi gạt đũa chép miệng: “Mẹ mày thì có lẽ bà chết mới về. Chị em ruột thịt phải thương xót đùm túm nhau con ạ - Mà con bảo đưa người yêu về cho bà xem mặt đâu? Chúng mày tổ chức đi, bà còn khỏe, bà lên bế cháu cho…”. Bà vừa nói chuyện vừa gà gật ngủ. Bà đã già quá rồi còn gì… Tôi cảm thấy trên vai mình thêm một gánh nặng phải mang. Cái Nhu kéo tôi vào buồng, vạch khoe cái bụng tròn thu lu nổi rõ một đường sọc nâu nâu. Gương mặt nó nghiêng nghiên như lắng nghe mầm sống cựa quậy trong mình và tràn trề hạnh phúc. Bỗng dưng tôi liên tưởng em gái tôi với cô xa lạ hôm nào.
Thả lá thư vào nhà anh, tôi thấy trống trải và bơ vơ lạ lùng. Giờ này chắc anh vẫn mỏi chân chờ tôi ở chỗ hẹn. Anh trở về nhà đi. Rồi bùa yêu sẽ hết, anh sẽ chẳng thể nhớ gì về em. Và anh sẽ trở về với cô gái ấy - người đã gắn bó với anh từ những ngày thơ ấu…
Tôi cùng bộ váy màu thu nhiệm màu cứ đi lang thang trong phố. Vừa đi vừa nức nở, tôi cồn cào mong sẽ có một người nào đó - như anh - nhận ra tôi và khẽ gọi: “ơi Mùa thu!”.
Hết