Dưới đây là chia sẻ của anh Bùi Ngọc Minh, 36 tuổi, hiện sống tại Đồng Nai.
Tôi quê ở một tỉnh đồng bằng Bắc Bộ. Tốt nghiệp trung cấp, năm 2003, tôi vào Nam làm công nhân vì ruộng của nhà chả có là bao. Trong khi đó, bác cả tôi đã định cư hơn 10 năm ở TP HCM cứ ra sức thuyết phục bố mẹ cho tôi vào vì “thành phố này dễ kiếm tiền, dễ sống”.
Ban đầu, tôi ở nhà bác, xin vào làm công nhân của một công ty sản xuất các linh kiện điện tử ở khu công nghiệp Tân Bình. Thấy tôi chăm chỉ làm việc, trình độ cũng cao hơn các công nhân khác, công ty cho tôi đi học thêm, sau 7 năm làm việc, tôi cũng được thăng chức lên làm ở một vị trí quản lý nhỏ nhỏ.
Tôi kết hôn năm 2009. Vợ tôi là người miền Trung. Sau khi cưới, hai vợ chồng tôi thuê một phòng trọ 15m2 có một xép, giá một triệu/tháng. Lúc đó, chúng tôi tích cóp được ít tiền (80 triệu) nên đi mua một miếng đất ở Long An của người anh họ, giá 120 triệu. Tiền thiếu, anh cho chúng tôi trả dần, mỗi tháng vài triệu. Thực ra chúng tôi cũng chưa có ý định về Long An sống mà chỉ định đầu tư theo anh họ để kiếm lời.
Năm 2012, chị vợ tôi mới xây được nhà ở Biên Hòa, khu vực gần Long Thành, Đồng Nai. Gia đình nhà vợ khuyên chúng tôi nên mua đất ở đây để chị em gần nhau. Từ đây đến nơi làm việc của chúng tôi ở quận Tân Bình là hơn 40km. Chúng tôi bán miếng đất ở Long An được 170 triệu, mua đất gần nhà chị vợ rộng 120m2 giá 230 triệu. Thiếu 60 triệu mua đất Đồng Nai, chúng tôi được nhà vợ cho vay.
Hơn một năm cày kéo trả nợ, chúng tôi để trống miếng đất đó. Giữa năm 2014, chúng tôi trả xong nợ mua đất thì lại vay 70 triệu để xây nhà, ngoài ra hai vợ chồng phải vay ngân hàng thêm 80 triệu. Chúng tôi xây một ngôi nhà cấp 4 diện tích 45m2, lợp mái tôn, có gác lửng, còn đâu thì để làm vườn. Lý do khiến chúng tôi xây nhà là vì không muốn con gái bị cha mẹ vô tình bỏ rơi. Thời điểm này con gái đầu lòng của chúng tôi đã được gần 3 tuổi. Cháu đi học mầm non, chúng tôi vì bận làm ca nên đăng ký cho con ăn ngày ba bữa tại trường, tối nhiều hôm, con về nhà tự ngủ vì bố mẹ tăng ca chưa về.
Nghĩ mình kiếm tiền cũng là vì con, vậy tại sao lại bỏ bê con, không lo cho con ngay từ bây giờ, chúng tôi quyết định xây nhà xong thì vợ tôi sẽ chuyển về Biên Hòa sống, xin việc trong khu công nghiệp ở gần nhà để dành thời gian cho con
Tôi cũng muốn chuyển về gần nhà nhưng hai vợ chồng đều tiếc công việc tôi đang làm, lúc này thu nhập của tôi được khoảng 11 triệu/tháng. Ngoài ra, vợ tôi sau khi chuyển việc, hạn chế tăng ca để dành thời gian cho con, thu nhập đã giảm từ 8 xuống còn 5 triệu/tháng, nên tôi ở lại TP HCM, kiếm thêm để nhanh chóng trả hết nợ.
Nếu ở Biên Hòa, mỗi tháng tiền xăng xe để tôi đi lại đến nơi làm việc sẽ tốn tầm 800.000 đồng, đặc biệt những ngày mưa gió thì rất oải, trong khi thuê chung phòng trọ với anh bạn đồng nghiệp, tôi cũng chỉ mất khoảng 800.000 tháng. Vì thế, tôi quyết định ở trọ trên Sài Gòn, khi nào rảnh thì về với vợ con. Một thân một mình, tôi tăng ca nhiều hơn, thỉnh thoảng cuối tuần về quê, còn tranh thủ mang gà, trứng, rau ra. Hai vợ chồng đều sống tiết kiệm nên hết năm 2015, chúng tôi không còn nợ nữa.
Tuy nhiên, tôi vẫn chưa về Đồng Nai sống, vẫn cố bám trụ thành phố vì thực sự không muốn nghỉ công việc đang làm. Nghỉ ở đây, xin làm chỗ khác, chắc gì tôi đã có mức lương tương tự.
Cả năm 2016, vợ chồng tôi chỉ để dư ra được 60 triệu trong khi kế hoạch có thêm đứa con thứ hai không thành. Vì thế, năm 2017, tôi quyết tâm nghỉ công việc mình đã làm hơn chục năm ở Sài Gòn để về Đồng Nai, làm lại từ đầu. Có kinh nghiệm, nên tôi xin được một vị trí quản lý nhỏ trong một công ty ở khu công nghiệp Giang Điền (cách nhà gần 10km), mức lương thấp hơn trước 4 triệu/tháng nhưng bù lại, tôi không mất tiền thuê nhà nữa.
Đặc biệt, nhờ ở địa phương, thông thuộc xung quanh, tôi theo chị vợ đầu tư bất động sản. Miếng đất đầu tiên trong quá trình làm ăn của tôi mua giá 75 triệu, chỉ sau nửa tháng đã bán được 120 triệu. Tôi cũng giới thiệu được vài miếng cho người quen ở TP HCM về mua, giao dịch thành công, tôi được hưởng ít hoa hồng.
Tổng kết năm 2017, tôi sắp có thêm một cậu con trai, có thêm một miếng đất nhỏ (ghép chung với lô lớn của chị vợ) và tiết kiệm được 200 triệu. Tất nhiên, ở tuổi 36, có trong tay một ngôi nhà để ở cộng với số của để dành ở trên chưa thể nói là thành công, nhưng tôi cảm thấy hài lòng với cuộc sống của mình. Tôi cũng hy vọng năm nay làm ăn hanh thông, tích lũy thêm được chút tài sản lo cho tuổi già sau này.
Ngọc Minh
Gửi thắc mắc và chia sẻ kinh nghiệm mua nhà đất, quản lý tài chính của bạn tại đây