Bố mẹ cháu đều là công chức nhưng ly hôn 4 năm rồi. Trước đó cuộc sống của chị em cháu chỉ là chuỗi ngày đen tối, đúng hơn là địa ngục trần gian. Từ khi nhận biết được cháu đã thường xuyên chứng kiến cảnh người kéo đến nhà đòi nợ, nhất là dịp Tết đến. Trẻ em ai chẳng mong Rết, vậy mà chị em cháu lại rất sợ. Chúng cháu thèm lắm cảm giác được như chúng bạn, theo bố mẹ đi mua sắm và cùng dọn nhà đón Tết. Bố cháu ham bài bạc lại vũ phu. Mỗi lần mẹ bị bố đánh cháu thương mẹ lắm nhưng cũng rất xấu hổ trước bạn bè. Cháu thường bị các bạn cùng lớp đem chuyện bố bạo hành ra chế giễu, miệt thị, khinh bỉ... Cũng vì thế mà cháu sống thu mình suốt cấp trung học cơ sở.
Từ hồi học mẫu giáo bố đã sai cháu đi ghi đề; những khi không có tiền, xin ghi nợ không được là mẹ con cháu lại cơm chan nước mắt. Đồng lương hàng tháng ít ỏi của mẹ mà bố cũng tìm mọi cách để lấy. Nhiều lần mẹ dắt chị em cháu bỏ trốn nhưng bố lại tìm đến nhà ngoại ầm ĩ và dọa giết cả họ, vậy là mẹ con cháu lại không thoát. Cuộc sống tối tăm đó kéo dài 15 năm. Năm cháu lên lớp 9, em cháu lên lớp 2, một lần nữa mẹ cháu quyết định ly hôn, lần này bên ngoại có 3 anh lớn luôn theo sát mẹ con cháu canh chừng. Ngày bố mẹ ra tòa, bố náo loạn ở đó.
Sau ly hôn, bố không chấp hành quyết định của tòa án, dùng vũ lực uy hiếp mẹ con cháu để giành toàn bộ tài sản, trong đó tài sản có giá trị chỉ có một rừng cây và một ngôi nhà nhỏ xây trên mảnh đất trăm mét vuông mà ông bà ngoại cho mẹ trước khi bố mẹ kết hôn. Giờ bố đã có gia đình mới và cũng ở tại ngôi nhà đó. Bố không hề có trách nhiệm với chúng cháu. Bố từng đến tận nơi ở trọ đánh chị em cháu tới mức cháu phải nhập viện cấp cứu vì chấn động não, để lại sẹo trên trán đến tận hôm nay. Vì sao bị bố đánh cháu cũng không biết nữa. Trong thời gian cháu nằm viện bố không hỏi thăm. Ngày cháu ra viện, bố gọi điện hỏi: "Mày chưa chết à".
Bù lại, mẹ luôn cố gắng vì chị em cháu. May mà mẹ đã chọn cho chúng cháu chốn bình yên, mẹ còn lo được cho chị em cháu điều kiện học tập tốt nhất. Biết mẹ vất vả, thiệt thòi, không người sẻ chia nên chị em cháu chỉ biết nhắc nhau cố gắng ngoan, chăm học. Cũng xin nói thêm, ở vị trí nào, từ quan hệ hàng xóm đến quan hệ họ hàng, cơ quan,... bố cháu đều gây hiềm khích. Bố có thể đánh bất kỳ ai nếu cảm thấy người đó yếu thế hơn mình, còn với người mạnh hơn bố sử dụng thủ đoạn. Sau tất cả những gì bố gây ra, mẹ vẫn dạy chúng cháu: "Phải coi trọng chữ hiếu, dù sao cũng là bố của các con". Cháu không biết liệu sau này có thể làm được như lời dạy của mẹ không. Cháu biết phải sống sao đây? Rất mong nhận được chia sẻ và cảm thông từ các bác. Cháu xin chân thành cảm ơn.
Hoa
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.