Tôi là nữ, 28 tuổi. Khi mẹ còn sống, bố không ngừng cặp bồ, thậm chí cặp hai, ba người một lúc. Bố làm y sĩ nhưng đưa mẹ mỗi tháng chỉ 5 triệu đồng, để mẹ lo mọi thứ. Mỗi lần mẹ nhắc nhở bố gì đó, bố lại đánh đập, xúc phạm mẹ. Ngày xưa, bố còn chơi lô đề, suýt bị đuổi việc. Mẹ phải vay dì mấy trăm triệu đồng trả nợ hộ bố. Bố rất hào phóng với bạn bè nhưng lại chi li từng đồng với gia đình. Bố hầu như không biết bất cứ điều gì về gia đình, kể cả việc chị em tôi học trường nào, lớp nào. Bố cũng là nguyên nhân gián tiếp khiến mẹ tôi mất. Mẹ bị huyết áp cao, bị tim mạch nhưng bố không ngừng chọc tức mẹ, ngang nhiên cặp bồ và mắng chửi mẹ. Vì căng thẳng kéo dài nên mẹ đột quỵ rồi mất.
Sau khi mẹ mất, bố đối xử với chị em tôi thật tệ. Có lần tôi đi học về thấy bố đang chửi mắng chị chỉ vì bố về mà chị vẫn nấu cơm chưa xong. Nói chuyện với chị em tôi, bố toàn xưng "mày tao", "hai con ranh", "con mất dạy"... Trong mắt mọi người, chị em tôi cực kỳ ngoan ngoãn, lễ phép, học giỏi. Trong mắt bố, chúng tôi là hai đứa con hư đốn nhất trên đời. Mỗi khi bố say rượu hoặc tức giận gì đó bên ngoài đều trút lên đầu chị em tôi. Hồi đó chúng tôi còn đi học, hiền lành nên không dám cãi lại, chỉ biết trốn trong phòng im lặng nghe bố mắng. Lâu dần hai đứa có một phản xạ, nghe tiếng xe của bố sẽ bỏ vào trong phòng, đóng chặt cửa và trùm chăn kín mít.
Trước khi chị cưới, bố liên tục làm khó dễ anh rể và nhà chồng chị. Tôi cố gắng hỏi nguyên nhân, được biết bố không muốn tổ chức đám cưới vì thủ tục lằng nhằng và sợ mệt mỏi. Chúng tôi không tin vào tai mình nữa. Đám cưới diễn ra, bố không hề giúp một đồng nào nhưng lại đòi cầm hết tiền mừng cưới của chị vì bảo bạn bố đến mừng rất nhiều. Vợ chồng chị cũng đưa hết tiền mừng cho bố. Sau khi chị lấy chồng, tôi định ra ở riêng nhưng bố bảo không muốn ở một mình và nói sẽ thay đổi. Bố cũng có thay đổi đôi chút, không còn cáu gắt vô cớ với tôi nữa, chắc do sợ ở một mình về già.
Bố yêu một người, cũng dẫn về ra mắt gia đình nhưng chỉ dừng lại ở đó. Bố vẫn sống với tôi. Bố vẫn tiếp tục cặp bồ dù đã có người phụ nữ kia. Bố cáu gắt, quát mắng người đó giống như từng quát mẹ tôi. Người ta thường nói con chồng ghét mẹ kế nhưng nói thực tôi cảm thấy thương cảm cho người đàn bà nào gắn bó với bố mình. Nếu có ai chịu lấy bố tôi, tôi sẽ đối xử tốt với họ.
Công việc của tôi khá bận nên ít tiếp xúc với bố. Tôi vẫn đi chợ, nấu cơm hàng ngày cho bố. Về cơ bản, hai bố con ở chung cũng không có mâu thuẫn gì. Rồi có một việc tôi nhớ mãi, đó là khi tôi mắc Covid 19, nhờ bố mua hộ que thử nhưng bố nhất quyết không đi. Dù sốt cao, tôi vẫn cố lết ra đường để mua. Bố không nấu gì cho tôi ăn mà còn không ngừng mắng mỏ, chửi mắng, đòi đuổi tôi ra khỏi nhà vì sợ lây bệnh từ tôi, trong khi tôi đang sốt cao. Tôi phải trốn trong phòng đến nửa đêm, lẳng lặng mò ra bếp hâm cháo ăn liền ăn. Từ ngày đó, mọi hy vọng về bố đều tắt.
Tôi nghĩ nếu mình ở chung với một người bạn, ít nhất họ vẫn mua giúp cái gì đó để ăn khi ốm. Tôi tự nhủ cho dù bản thân đau đớn, ốm đau thế nào cũng không bao giờ thể hiện trước mặt bố. Sau đó một thời gian, bố mắc sốt xuất huyết. Vì chị gái có em bé nên tôi đưa bố đi viện, làm thủ tục và chăm sóc bố cẩn thận thời gian ở viện. Khi đó, bố không có bất kỳ ai đến thăm, cả người đàn bà kia cũng ít đến, chỉ có một mình tôi làm tất cả. Các bác sĩ dành cho tôi rất nhiều lời khen, bảo có con gái ngoan quá vì tính tôi chu đáo, tỉ mỉ, chăm bệnh nhân rất khéo.
Tôi không thích bố nhưng rất hối hận khi mẹ mất vì không chăm sóc mẹ cẩn thận. Tôi không muốn là đứa con bất hiếu, nghĩ mình nên làm tất cả những gì có thể để sau này không phải hối hận gì. Qua đợt sốt xuất huyết, bố cũng thay đổi nhiều. Chắc bố nhận ra khi khó khăn, người duy nhất chăm sóc mình là con cái. Tuy vậy, do những nỗi đau từ xưa, tôi luôn có ác cảm với bố. Mặt ngoài tôi vẫn đi chợ, cơm nước đầy đủ nhưng mọi thứ chỉ đến vậy. Tôi hiếm khi nói chuyện với bố, thỉnh thoảng bố nói cũng đáp lại vài câu theo phép lịch sự, bố nhờ gì thì làm nấy. Tôi hạn chế tiếp xúc với bố. Bố có thay đổi nhưng bản tính khó rời, thỉnh thoảng vẫn quát tháo, chửi mắng tôi chỉ vì ai đó khiến bố bực bội hay vì trời quá nóng. Tôi hiểu người lớn tuổi nhiều khi cáu gắt vô cớ nên vẫn im lặng.
Gần đây, bố tỏ ra quan tâm và thân thiết với tôi, thậm chí còn răn dạy tôi cái nọ cái kia. Thực tình với bố mẹ khác, đó là điều bình thường, còn bố làm vậy lại khiến tôi vô cùng khó chịu. Tôi càng né tránh tiếp xúc, bố càng đến nói nhiều hơn. Mỗi lần như vậy, tôi đều cáu gắt và bực mình. Tôi nhận ra những uất ức, khó chịu với bố sau bao nhiêu năm vẫn còn đó, chỉ là cố gắng chôn vùi nó vào trong lòng thôi. Tôi thực sự không thể kiềm chế được mình mỗi khi tiếp xúc lâu với bố, sự né tránh như một phản xạ. Thà rằng bố cứ thờ ơ, không quan tâm tôi như ngày xưa, tôi còn thấy dễ chịu hơn.
Tôi tự dặn mình phải bình tĩnh. Khi nào tâm trạng thoải mái, tôi vẫn nói chuyện bình thường với bố, còn lúc mệt mỏi và bận bịu là không kiềm chế được. Tôi rất phân vân, liệu mình có nên ở riêng? Thực tình, lý do tôi chần chừ ra ở riêng mấy năm nay vì nghĩ bố già rồi, hơn 60 tuổi, để người lớn tuổi cô đơn tuổi già tôi cũng lo lắng. Ví dụ như hồi bố sốt xuất huyết, nếu không phải tôi phát hiện và đưa đi viện sớm thì rất nguy hiểm. Dù bố có tệ thế nào vẫn là bố mình. Thế nhưng ở chung với bố, tôi không thể kiềm chế được sự khó chịu mỗi khi bố con nói chuyện lâu, tôi không thể ngừng cáu gắt. Tôi cũng suy nghĩ, nếu mấy năm nữa mình đi lấy chồng, bố ở kiểu gì được.
Với tính cách của bố, rất khó để người phụ nữ khác chấp nhận. Bố sống tệ đến mức không có bất cứ người thân, anh em họ hàng nào muốn tiếp xúc gần, bạn bè cũng chỉ xã giao bên ngoài chứ không có ai thân. Bao nhiêu năm nhà tôi rất ít khi có khách đến chơi nhà. Hiện tôi không biết có nên ở riêng không và tương lai lấy chồng thì nên làm gì với bố. Mong mọi người chia sẻ cùng tôi.
Hồng Hạnh
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc