Tôi sinh ra trong gia đình nghèo có hai chị em, tuổi thơ rất vất vả vì tôi bị cận bẩm sinh và động kinh từ nhỏ (9 năm mới khỏi bệnh động kinh). Ngày còn nhỏ, bố mẹ và chị gái rất yêu thương tôi, bố cũng bị bệnh liệt chân, đi lại khó khăn. Gia đình nghèo, bố ốm triền miên nên sau khi học xong đại học tôi bỏ lại cơ hội làm việc ở Hà Nội để về quê chăm sóc bố mẹ. Sau đó tôi xin được vào biên chế trong một cơ quan rất tốt tại quê nhà, vậy mà lại nhanh chóng phải bỏ việc để ra ngoài kinh doanh, hy vọng có đủ tiền đưa bố đi chữa bệnh. Ra đời với 500 nghìn đồng trong túi, không xe máy, không nhà cửa (nhà tôi ở quê), tôi may mắn có công việc khá thuận lợi dù vất vả vô cùng. Những đồng tiền đầu tiên kiếm được tôi để chữa bệnh cho bố.
Rồi tôi lấy vợ, là một người mà bố mẹ và gia đình không đồng ý. Tôi phải tự tổ chức lễ cưới mà không có bất cứ khách mời nào của bố mẹ và chị, rồi tự bỏ tiền thuê nhà, sắm sửa vật dụng cho gia đình nhỏ của mình. Mẹ chỉ xuất hiện để lấy hòm tiền mừng. Sau khi lập gia đình, tôi ra ở riêng nhưng vẫn miệt mài đưa bố đi chữa bệnh, ròng rã 5 năm trời ở hết các bệnh viện lớn nhỏ cho đến khi không thể chữa khỏi dứt điểm. Vận đen ập đến năm 2015, công việc gặp khó khăn, kinh doanh thất bại để lại khoản nợ gần 2 tỷ trên vai nhưng tôi vẫn cố gắng lo lắng cho bố mẹ đầy đủ.
Tôi có cố gắng lo lắng thế nào thì bố mẹ vẫn chỉ thương con gái, có lẽ vì tôi là người trực tính, không khéo ăn nói, luôn bất đồng quan điểm với bố. Con trai tôi là cháu đích tôn nhưng ông luôn tỏ ra coi thường cháu, nói cháu bị tâm thần, ăn cắp và hay quát mắng làm cháu rất sợ ông. Ngược lại, ông rất yêu thương con gái chị tôi. Tôi có cho bố mẹ vài trăm triệu một năm cũng không quý bằng lọ nước mắm, gói mỳ chính chị tôi gửi về. Ông bà không bao giờ ghi nhận những đóng góp của tôi mà đỉnh điểm là mẹ bảo rằng tôi không lo gì cho ông bà. Mẹ lấy lý do mệt và bận chăm ông để không phải lên bế cháu nhưng sẵn sàng đi 200 km để mang trứng và thịt cho con gái.
Năm ngoái bố tôi ra đi đột ngột, tang lễ của ông gần như một mình tôi lo. Mấy tháng sau, mẹ công bố di chúc của bố, điều làm tôi đau lòng nhất là toàn bộ tài sản đất đai ở quê ông để lại cho con gái, tôi không có một thứ gì. Tôi đau lòng không phải vì không được hưởng thừa kế, bởi từ khi ra trường chưa bao giờ lấy của bố mẹ một nghìn nào, chỉ lo cho bố mẹ. Tôi cũng không cần tài sản thừa kế vì tiền mình làm ra mới là giá trị của bản thân. Tôi đau lòng bởi bố đã thể hiện rằng ông không hề có tôi trong lòng, dù tôi là con trai duy nhất, người sau này sẽ lo hương hỏa.
Xin nói thêm, tôi không hề rượu chè, cờ bạc, gái gú hay bất cứ một tệ nạn nào, khoản nợ gần hai tỷ vợ chồng tôi cũng cố gắng làm lụng trả gần hết. Nhà cửa, đất cát vợ chồng tôi chưa có trong khi chị gái khá giàu. Bản di chúc ông viết được 4 năm, trong thời gian đó có khó khăn hay bất cứ chuyện gì ông cũng chỉ gọi tôi, ốm đau đi viện cũng gọi cho tôi, tiền tôi vẫn trợ cấp cho ông bà hàng tháng. Công việc làm ăn của tôi thiếu vốn, muốn mượn sổ đỏ của ông bà để vay vốn ngân hàng thì không bao giờ ông bà cho mượn. Tại sao tôi lại bị đối xử như vậy? Giờ chỉ còn mình bà ở nhà dưới quê, dứt khoát không chịu lên ở với vợ chồng tôi do chúng tôi chưa mua được nhà. Bao lâu nay trong đầu tôi cứ mãi suy nghĩ mà không thể tâm sự cùng ai, không thể giải thích tại sao lại như vậy và không biết nên làm gì là đúng nhất.
Hoàng
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc