Vợ bỏ đi khi đứa út mới bập bẹ biết nói, ông Nguyễn Văn T. (ở Tiền Giang) đã lụi cụi "gà trống nuôi con" hơn 10 năm qua, đến nay đứa con trai lớn của ông đã được gửi lên TP HCM học nghề tiện, hai con gái còn học phổ thông.
Loạn luân hay bị hàm oan?
Tai hoạ ập xuống năm 1998 khi H., (con giữa, sinh 1983, mới học lớp 8) trót dại có mang và gửi thư cho mẹ (đã yên bề gia thất với người khác ở cùng xã) mượn tiền để "giải quyết". Trong thư H. có câu: “Rồi đây không biết làm sao ra khỏi nhà 1-2 ngày vì sống với một người cha hết sức tưởng tượng” (ý muốn nói cha khó tính, quản lý nghiêm ngặt giờ giấc đi lại). Nhưng vin vào câu này, người mẹ tung tin ông T. "ở" với con gái có mang.
Trước mặt người cha, H. nhận là “lỡ dại” 4 lần với anh A., thường đến dạy H. học. Ông T. đem sự việc bàn với gia đình A. Lúc đầu, gia đình này tỏ ý hợp tác để giải quyết nhưng sau đó đã phủ nhận.
Bực tức, ông tố cáo vụ việc với công an. Cơ quan công an lấy lời khai, thu thập các mẩu giấy có chữ viết của A., bức thư H. gửi cho mẹ, song không rõ dựa vào cơ sở nào, sau khi H. sinh nở, một điều tra viên đã mời ông T. đến bệnh viện Công an tỉnh Tiền Giang lấy mẫu máu, tóc để gửi đi... xét nghiệm ở Viện Khoa học Hình sự, Bộ Công an. Tuy nhiên, không cho ông T. biết kết quả.
Cũng chẳng rõ lý do gì, ngày 25/11/1999, ông T. bị khởi tố, bắt tạm giam về tội... loạn luân. H. cũng nhiều lần được mời lên cơ quan điều tra lấy lời khai theo hướng đổ tội cho cha. Tuy nhiên, đúng 6 tháng sau, ông T. được cho tại ngoại.
Đâu rồi mẫu giám định ADN?
Cho rằng mình bị án oan, lại không chịu được ánh mắt ghẻ lạnh, căm phẫn của bà con lối xóm, ông T. xin giám định lại tại cơ quan khác, không phải Viện Khoa học Hình sự. Phía gia đình anh A. phản đối quyết liệt yêu cầu này vì sợ “hao tốn tiền bạc của nhà nước". Để gỡ "mối lo" của gia đình A., ông T. đã vay hơn 19 triệu đồng nộp cho VKS chi phí cho viêc thực hiện giám định. Ngày 28/12/2000, theo trưng cầu của VKSND tỉnh Tiền Giang, Tổ chức Giám định Pháp y Trung ương (Bộ Y tế) đã lấy mẫu máu ông T., H., A. và cháu bé mới sinh trước sự chứng kiến của các cơ quan chức năng.
Quyền của bị can đối với kết luận giám định: 1. Sau khi đã tiến hành giám định, nếu bị can yêu cầu thì được thông báo về nội dung kết luận giám định. Bị can được trình bày ý kiến của mình về kết luận giám định, yêu cầu giám định bổ sung hoặc giám định lại. Những điều này được ghi vào biên bản. 2. Trong trường hợp cơ quan điều tra không chấp nhận yêu cầu của bị can thì phải nêu rõ lý do và báo cho bị can biết. (Điều 133 Bộ luật Tố tụng Hình sự) |
Lần giám định này lấy mẫu công khai, có hội đồng nghiêm túc nên ông T. rất tin tưởng. Thế nhưng chờ đợi mãi không được báo kết quả, ông làm đơn đến Tổ chức Giám định Pháp y thì được trả lời bằng văn bản: “Kết quả giám định đã gửi cho VKSND Tiền Giang từ 4/1”. Liên hệ với VKS, ông được trả lời: Hồ sơ đã trả về cơ quan điều tra. Và đến nay, ông T. vẫn phải cầu cạnh để được thực hiện quyền luật định của mình: Quyền được thông báo về nội dung kết luận giám định.
Ông T. nói: "Nếu phải lấy mẫu xương, óc để làm xét nghiệm cho rõ trắng đen, tôi cũng sẵn sàng. Nỗi oan này không phải riêng tôi gánh chịu mà còn là danh dự gia đình, tương lai con cái. Cha mẹ tôi trên 70 tuổi, bức xúc đến mức phải xuống tóc (cạo đầu theo lời nguyện) khi tôi được tạm tha. Nếu tôi là người cha loạn luân, con cái tôi ai dám cưới hỏi. Và cả đứa cháu nhỏ sẽ bị ám ảnh suốt đời nếu không được làm rõ cha nó là ai”.
(Theo PL TP HCM)