Mẹ tháo vát nhưng áp đặt. Chị tôi học vô cùng giỏi, ở trường ai cũng biết và quý chị, từ thầy cô cho tới bạn bè. Bố mẹ tôi chỉ thương chị. Những lần chị em chí chóe, tôi là người bố mẹ trách mắng. Tôi hay bị mẹ đánh đòn, cũng chẳng biết mình có đáng với những trận đòn đó không. Nhiều lần tôi muốn rời xa ngôi nhà này, không phải không chịu được những trận đòn đau mà là vì cảm thấy tủi thân ghê gớm. Tôi chưa bao giờ dám tâm sự với bố mẹ về chuyện gì. Trong mắt bố mẹ, chị tôi là hình mẫu "con nhà người ta" mà thời nay mọi người vẫn nhắc đến. Ngược lại, tôi học không giỏi, có thời điểm học rất dốt, nghịch, chẳng bao giờ được hạnh kiểm tốt. Mỗi lần họp phụ huynh tôi rất sợ bố mẹ đánh nếu cô giáo nhắc nhở về tôi.
Tôi luôn ao ước được bố mẹ lo lắng, quan tâm, đón đưa đi học như bao bạn khác hay như chính chị gái mình. Tôi ước được tổ chức sinh nhật, được bố đưa đi du lịch như chị. Tôi đã ở dưới bếp khóc một mình, chẳng dám chia sẻ với mẹ sự ấm ức, tủi thân khi bố chỉ cho chị đi du lịch. Có phải vì chị học giỏi hơn tôi? Nếu có đồ ăn, bố mẹ luôn dành phần ngon cho chị.
Hồi học lớp 2, tôi chào nhầm thím là mẹ. Thím bảo tôi ngoan lắm. Tôi không biết lại chửi lại thím, bị thím đuổi đánh. Tôi xứng đáng bị đánh. Thế nhưng không dừng lại ở đó, trong cơn tức giận, thím túm tôi lôi ra cái ao gần nhà, cho tôi uống nước. Tôi cố ngoi lên rồi lại bị cho uống nước tiếp. Trong trí nhớ của mình, tôi nhớ mình đã uống rất nhiều nước. Sau đó tôi sốt 2 ngày liền, chẳng có cuộc cãi vã nào cả, chẳng có ai đòi lại công bằng cho tôi. Năm lớp 9, tôi học rất dốt nhưng quyết tâm học để thi đỗ vào trường cấp 3 mà chị tôi là ngôi sao. Tôi đã học khá lên, hoàn toàn tự tin rằng mình sẽ vào trường đó. Tôi cảm thấy ghét cô giáo dạy Văn nên quyết định không làm bài kiểm tra và bị điểm không. Tôi giấu bố mẹ. Rồi mẹ biết chuyện, tôi bị mẹ cầm roi quất. Cảm giác lúc đó không phải mẹ tôi, bởi bà đánh bằng tất cả sức lực, tôi khóc không phải vì đau mà vì tại sao mẹ không hỏi tại sao lại để bài văn bị điểm không như vậy.
Hôm nay sinh nhật tôi, bản thân luôn cảm thấy cô đơn, hưu quạnh trong tháng 10 hàng năm, năm nay cũng vậy. Vẫn là cảm giác ấy, cảm giác của kẻ cô đơn lạc lõng, kẻ bị chối bỏ. Tôi thèm được yêu thương, thèm được lời động viên từ bố mẹ.
Loan
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc