Thu Anh là tên của mối tình đầu tiên, người con gái nết na, thùy mị, giản dị nhưng số kiếp của em thật ngắn ngủi. Chúng tôi có duyên nhưng lại không có phận, ông trời cho gặp nhau rồi lại bắt chúng tôi xa mãi mãi. Tôi và em yêu nhau thấm thoát cũng 6 năm trời có dư. Ngày ngày chúng tôi như chim ca tung tăng khắp phố phường, chẳng gì có thể chia lìa. Bỗng một ngày em biệt tăm, tôi cố liên lạc ngày này qua ngày khác cũng không tài nào tìm ra em. Tôi chán nản, tâm hồn như cây khô gặp trời hạn. Thế giới xung quanh tôi như không chuyển động khi vắng em. Tôi tự hỏi lòng sao em lại bỏ đi không lời từ biệt.
Có lẽ em xa tôi là do không muốn tôi đau khổ, vì không muốn em là gánh nặng của tôi. Em mắc chứng bệnh tim bẩm sinh, sự sống của em đâu phải do em quyết định mà do ông trời. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa tôi vẫn yêu và nhớ em vô cùng. Hôm đó tôi nhận được điện thoại của em gái em, trời đất như cuồng quay, tôi không thể nào đứng vững khi nghe em chuẩn bị vào phòng mổ để thay quả tim mà người khác hiến tặng. Tại sao bao nhiêu năm yêu em mà tôi không hề hay biết? Tôi cầu trời khấn phật cho em được bình an, xin mang nửa số dương thọ của mình để cho em được sống, vậy sao ông trời cho tôi một tia hy vọng rồi lại mang màn đêm đen kịt đến bao vây? Ba ngày sau quả tim đó lại không thích nghi với em. Sau sự ra đi của em tôi thu mình trong nỗi ám ảnh và tội lỗi, thấy tự ti với thế giới xung quanh. Hai năm liền tôi không biết ánh sáng mặt trời như thế nào, với tôi chỉ toàn màn đêm tĩnh lặng. Tôi suy nghĩ rất nhiều, nói yêu em nhưng đến nhìn người mình yêu lần cuối tôi còn không làm được, giờ chỉ còn nấm mồ lạnh lẽo.
Nhiều đêm tôi nằm chỉ mong được gặp em trong giấc mơ nhưng có lẽ em cũng chán ghét tôi nên không thèm ghé qua giấc mơ ấy dù chỉ một lần. "Em sống là vì anh, chết không có nghĩa là em không ở bên anh”, đó là câu em đã nhắn nhủ với tôi trước khi sang thế giới bên kia.
Ngày tháng cứ thế qua đi, suy nghĩ của tôi chín chắn hơn, không phải vì thế mà tôi không yêu không nhớ tới em nữa. Gần 6 năm trời tôi nấu ăn ở một khách sạn danh tiếng nhất Hà Nội, không hề để ý tới người con gái nào. Nhiều lúc tôi còn làm họ phải khiếp sợ, tránh xa mình. Chỉ được một thời gian tính khí nam nhi tung hoành bốn phương của tôi lại trỗi dậy. Tôi chạy ra ngoài làm vì thấy như vậy mới thoải mái và tự do. Tôi cởi mở hơn, nhiệt tình với mọi người xung quanh hơn.
Rồi tôi gặp vợ bây giờ. Cô ấy là người tỉnh khác đến làm thuê cho nhà tôi, chuyện qua chuyện lại chúng tôi yêu nhau lúc nào không biết. Gia đình tôi biết, nói chính xác hơn là cậu tôi biết, ông đã dùng mọi thủ đoạn nguyền rủa, chửi bới gia đình nhà cô ấy. Chúng tôi đấu tranh gần một năm trời để mọi người hiểu được tình yêu của chúng tôi. Đám cưới diễn ra, sau đó chúng tôi có một bé trai kháu khỉnh. Tôi thấy hạnh phúc lắm, tôi thấy có thêm động lực để sống. Đến khi con được 10 tháng, vợ muốn gửi con đi nhà trẻ để đi làm, một là cho thoải mái tinh thần, hai là có đồng ra đồng vào. Tôi thấy vợ nói vậy cũng thương, suốt ngày vợ ở nhà với bốn bức tường như tù giam lỏng. Tôi đồng ý.
Đi làm một thời gian tôi thấy vợ thay đổi nhiều, đi làm về lúc nào cũng cắm mặt vào điện thoại, rồi các phần mềm mạng xã hội đặt mật khẩu hết. Tôi hỏi sao phải làm thế, vợ nói làm vậy bọn ở công ty có mượn máy cũng không tọc mạch được. Tôi chẳng hỏi han thêm gì nữa. Chuyện gì đến rồi cũng phải đến, tôi vô tình phát hiện vợ nói chuyện với một người mới quen, cô ấy nói chúng tôi đang rạn nứt, không ly hôn nhưng sẽ ly thân. Tôi điếng người khi đọc những dòng đó, còn kèm theo bức ảnh người đàn ông đó ôm eo vợ tôi.
Tôi không đẹp bằng người ta, không giàu có bằng người ta nhưng có tình cảm, tình yêu chân thành và thiết tha. Tôi sai chỗ nào, hay cái sai của tôi là quá ngu nên phải chịu như vậy? Tôi còn sống được bao lâu nữa đâu, bệnh ung thư của tôi đang dần dần phát triển. Tôi chỉ muốn những ngày cuối đời này sống cuộc sống vui vẻ mà khó đến thế sao? Tôi phải làm sao đây?
Nghĩa