Nếu lang thang tại quận 4 của Paris, bạn có thể dễ dàng bỏ qua Dans Le Noir, một nhà hàng khiêm tốn cách Trung tâm nghệ thuật Pompidou hai dãy nhà. Địa chỉ này thu hút giới sành ăn nhờ cung cách phục vụ lạ lùng, để thực khách dùng bữa trong một không gian đen đặc.
Zach Brooke, cây bút của Take Out, tiết lộ trải nghiệm của cô tại nhà hàng này cùng ông xã. Bước qua cửa, thực khách vào một căn phòng chỉ có thứ ánh sáng le lói từ những chiếc bút. Toàn bộ điện thoại, túi xách, đồng hồ, bật lửa châm thuốc hoặc bất cứ thứ gì phát sáng đều phải cất trong tủ.
Tiếp đến, bartender đem lên cocktail trước bữa tối. Nhấm nháp đồ uống này, Zach đắm chìm trong âm nhạc khi ngắm nhìn hàng ảnh lồng khung cổ điển chụp những người nổi tiếng từng ghé qua, như ngôi sao quần vợt Novak Djokovic, ca sĩ Katy Perry, Hoàng tử William và Công nương Kate.
Để vào phòng ăn chính, vợ chồng cô đứng vào hàng, tay đặt lên vai người phía trước, dẫn đầu là bồi bàn. Mọi nhân viên trong nhà hàng đều là người khiếm thị, nhờ vậy họ quen thuộc với không gian tối đen sau cánh cửa kín rèm.
Cô cố gắng mở mắt thật to khi tới bàn ăn, nhưng vô ích. "Những giọng nói râm ran quanh tôi, nhưng cả căn phòng tối mịt. Tôi không thể thấy gì, chỉ biết dò từng bước vào chỗ theo chỉ dẫn của bồi bàn. Lần đầu tiên tôi sợ hãi đến như vậy, bóng tối khiến tôi ngạt thở", Zach chia sẻ.
Điều khiến cô hoảng loạn không phải vì mong muốn nhìn thấy căn phòng ra sao, mà là ý nghĩ mình không thể dễ dàng rời khỏi đó. Không chút ánh sáng nào lọt vào để cô xác định có cánh cửa nào gần bàn ăn hay không. Không có cách nào để cô lẻn ra ngoài mà không làm phiền người khác, hoặc không khiến mình bị thương.
Zach bắt đầu phân tích thế giới xung quanh. Cô cảm thấy có một bức tường lớn sau lưng, sát bên trái là cạnh bàn, gần đó là vài người thì thầm với nhau bằng tiếng Pháp. "Giờ không chỉ đơn độc trong bóng tối, tôi còn tách biệt với mọi người vì rào cản ngôn ngữ", cô nghĩ.
Chồng Zach ngồi bên phải vợ, cạnh anh là hai phụ nữ trung tuổi đến từ New Zealand. Họ có vẻ nôn nóng muốn kết nối với ai đó biết tiếng Anh, vì vậy bốn người bắt đầu trò chuyện. Hóa ra một trong hai người là dân sành ăn. Thực khách thích phiêu lưu như họ đã tới Paris trong suốt một thập kỷ để tìm kiếm những trải nghiệm mới mẻ.
Câu chuyện gián đoạn khi bồi bàn đem lên một bình nước, chuyển ly cho mỗi người tại bàn. Khách phải cảm nhận ly, thọc một ngón tay vào trong và tự rót nước cho tới khi thấy tay ướt. Họ cũng cần để ly nước tách biệt với ly cocktail mang vào từ đầu, và ly rượu phục vụ kèm mỗi món ăn.
Tới đây, Zach nhận ra bữa tối kiểu này không phải thời điểm thích hợp để thực khách ăn diện lộng lẫy. Cô e rằng mình sẽ làm đổ rượu hay không biết ly nước để ở đâu, và phải uống chung với chồng trong suốt buổi.
Món khai vị tới, Zach chạm vào một thứ viên tròn có vỏ giòn như bánh mì. Đưa vào miệng, cô nhận thấy vị thịt. Cảm giác này khiến cô nhớ tới món hoành thánh cua chiên, nên cô đoán đó là thứ cô đang ăn. Bên dưới là lớp sốt xà lách rocket (arugula) không lẫn được vào đâu. Mãi cuối bữa, Zach mới biết món khai vị là ức vịt xông khói ăn kèm pho mát dê chiên và sốt xà lách rocket.
Tiếp theo là món gỏi khiến Zach mất phương hướng khi cố gắng xác định từng thành phần trong món ăn. Cô thấy những lát cắt tròn và đẫm nước như dưa leo, thứ gì đó cứng như hạt thông và vị cá tươi. Thực tế đó là gỏi cá vược (sea bass ceviche) với xoài, dưa leo, hạt thông, rau thì là và carpaccio bơ.
Tới món chính thứ hai, Zach từ bỏ mọi nỗ lực trở thành thám tử trên bàn tiệc để cảm nhận món ăn - có vị thịt đỏ và khoai tây. Thế nhưng cô lại đoán đúng món ăn của nhà hàng: thịt bò Angus với nấm mồng gà, gnocchi với dầu nấm truffle, bí xanh xào bạc hà và hạt phỉ.
Đồ uống là một bí ẩn với Zach. Đầu tiên là vang trắng kèm món khai vị, tiếp đến Zach đoán mình đang uống vang đỏ nhưng đó lại là vang hoa hồng. Thứ rượu tráng miệng có vị như nước táo lên men, nhưng thực ra đó lại là vang trắng hương táo kiểu Pháp (arômes typiques de pommes).
Trước khi đến với món tráng miệng, bồi bàn đưa lên một đĩa pho mát tổng hợp. Zach nhận thấy những lát pho mát phết một loại sốt vị mạnh. Đó là mứt anh đào và sốt dâu rừng.
Cuối cùng, thực khách thưởng thức parfait trong hũ thủy tinh. Chocolate tan chảy nơi đầu lưỡi, lác đác có chút vụn trái cây. Zach đoán đây hẳn là mận, thứ quả cô đã ăn rất nhiều khi ở Pháp - nhưng hóa ra đó là trái mơ. Chocolate và trái cây lấn át vị của tiêu Nepal và pho mát trắng, song mọi thứ đều hòa quyện hoàn hảo.
Bữa tối kết thúc, bồi bàn mời thực khách lần nữa nối thành đoàn tàu rời khỏi căn phòng. "Thật vui, nhưng ngay khi bước ra ánh sáng, tôi cảm thấy nhẹ nhõm như vừa trải qua một cuộc hẹn với người lạ", Zach bộc bạch.
Cô cho rằng khó có thể nói trải nghiệm dùng bữa trong bóng tối khiến mình thay đổi cách ăn uống thế nào. Vài ngày sau, vợ chồng cô ghé vào một tiệm cà phê mèo và chỉ thấy choáng ngợp với mùi phân của chúng. Cảm giác đó không dễ chịu với những thực khách dùng bữa trong bóng tối.
"Thực tế, thị giác đóng vai trò quan trọng trong những trải nghiệm. Một miếng bánh ngọt đẹp hoàn hảo cũng khiến đôi mắt chúng ta hài lòng như cái cách vị bánh vỗ về bao tử. Rõ ràng, chúng ta thích chơi đùa với thúc ăn", Zach nhận định.
Giờ đây, Zach chú ý tới cả hương vị và kết cấu của món ăn: "Tôi đoán mẹo để cảm nhận một bữa ăn cũng giống như nấu nướng - mọi thứ phải cân bằng".