Thứ tư, 25/4/2018, 15:33 (GMT+7)

Bayern - Real và chút tình cố nhân của Jupp Heynckes

Năm 1998, Heynckes giúp Real chấm dứt 32 năm không có Cup C1/Champions League, nhưng vẫn bị sa thải. Và bây giờ, số phận lại trao cho ông cơ hội để lật đổ đội bóng cũ ra khỏi ngai vàng.

*Trận Bayern - Real diễn ra lúc 1h45 ngày 26/4 theo giờ Hà Nội.

Đâu là khoảnh khắc quan trọng nhất trong lịch sử Real Madrid? Giật Alfredo di Stefano trên tay Barcelona? Hủy diệt Eintracht Frankfurt 7-3 trong trận chung kết Cup C1 năm 1960. Ngày đăng quang chức vô địch La Liga năm 1968, mang về danh hiệu này lần thứ bảy trong tám năm? Hay Decima cùng Carlo Ancelotti năm 2014?

Với huyền thoại Manuel "Manolo" Sanchis, thủ quân của Real suốt 13 năm, câu trả lời không nằm ở những phương án vừa nêu. Ông nói: “Với tôi, nó phải là chức vô địch Champions League năm 1998. Bởi vì khi đó, CLB đã chờ đợi vinh quang này suốt 32 năm Sự khao khát cứ lớn dần lên trong lòng các CĐV, cầu thủ và đội bóng.”

Trong lịch sử hơn trăm năm của CLB, có lẽ hiếm lúc nào Real bị xem như đội cửa dưới, đặc biệt là khi ra châu Âu. Nhưng trong trận chung kết Champions League năm 1998 ấy, Juventus mới thực sự là ứng viên sáng giá.

Những tài năng trẻ như Raul, Seedorf đều đã tiến bộ và chơi rất hay khi cùng Heynckes chinh phục Champions League mùa 1997-1998. 

Clarence Seedorf là cầu thủ duy nhất trong lịch sử từng vô địch Champions League với ba CLB khác nhau là Ajax Amsterdam, AC Milan và Real. Nhưng anh thừa nhận Champions League có ý nghĩa với Real hơn hẳn những CLB khác. Seedorf nói: "Vô địch Champions League với Real gần như là một bổn phận. Những ngày đầu đến đây, các cầu thủ đều sẽ chỉ nghe về Cup C1 và những đêm vĩ đại ở châu Âu"

Nhưng vào năm 1998, Real đã xa vinh quang châu Âu suốt 32 năm, kể từ lần cuối vô địch năm 1966. Trong quãng thời gian ấy, Real chỉ một lần vào chung kết C1, và để thua Liverpool với pha ghi bàn duy nhất của Alan Kenedy. Đối thủ của Real ở chung kết 1998 là một Juventus đang ở đỉnh cao phong độ. Họ lúc ấy vô địch Serie A ba trong bốn mùa giải gần nhất và đã hiện diện ở chung kết Champions League ba mùa liên tiếp. Họ có cặp song sát Alessandro Del Piero - Filippo Inzaghi trên tuyến đầu, Zinedine Zidane ở vị trí hộ công và cặp tiền vệ trung tâm khét tiếng Edgar Davids - Didier Deschamps phía sau.

Real lúc ấy đang lục đục nội bộ. Jupp Heynckes biết ông sẽ bị sa thải bất luận kết quả trận chung kết thế nào. Vài ngày trước đó, Chủ tịch Lorenzo Sanz bảo Heynckes không còn khả năng làm chủ phòng thay đồ. Dù sở hữu một lực lượng hùng hậu với Raul, Fernando Morientes, Pedrag Mijatovic (cầu thủ mà Sanz bảo là còn giỏi hơn cả Ronaldo “người ngoài hành tinh") và Fernando Redondo, Real chỉ về thứ tư ở La Liga, kém Barca những 11 điểm và bị loại khỏi Cúp Nhà Vua bởi đội bóng hạng Nhì Alaves.

Nhưng chiến thuật quá đỗi hợp lý của Heyckes đã giúp Real trụ vững ở Amsterdam. Christian Karembeu kèm chết tiền vệ đồng hương Zidane. Và từ một quả phạt góc, bóng đến chân Roberto Carlos. Cú sút xa của danh thủ người Brazil bị cản lại, nhưng bóng đến ngay chân Mijatovic. Tiền đạo người Montenegro bình tĩnh lừa qua Angelo Peruzzi rồi sút vào lưới trống. 32 năm chờ đợi mỏi mòn của Real biến mất sau pha ghi bàn quý giá ấy. Bước lên bục nhận Cup, Manolo Sanchis khép lại một hành trình đẹp của gia tộc. Bởi vì bố của anh - Manuel Sanchis Martinez - là người nâng cao chiếc Cúp C1 năm 1966.

Sanchis nói: "Hôm nay, Heynckes đã kéo đồng hồ từ 32 năm trở lại con số 0".

Pha làm bàn của Mijatovic giúp Real cụ thể hoá chiến thuật hợp lý của Heynckes, giúp Real đánh bại Juventus trong trận chung kết năm 1998.

Và sau chức vô địch ấy, lịch sử Real cũng chính thức trải qua một bước ngoặt. Họ vô địch thêm hai lần nữa vào các năm 2000 và 2002. Chính sách galactico ra đời rồi lụi tàn. Perez ra đi rồi trở lại. Để rồi Real lại vô địch thêm ba lần trong bốn mùa giải gần đây. Trước khi Heynckes xuất hiện, số Cup của Real là sáu. Sau khi Heynckes chấm dứt 32 năm khát danh hiệu, số danh hiệu Champions League của Real tăng gấp đôi!

Nhưng chỉ tám ngày sau khi nâng Cúp, Heynckes bị sa thải, trong một giai đoạn vô cùng hỗn mang ở Madrid. Người thay thế Heynckes - Jose Antonio Camacho - chỉ tại vị chưa được một tháng. Guus Hiddink bị sa thải sau bảy tháng và John Toshack mất ghế sau chín tháng. Ngày rời Bernabeu, Toshack bảo không khí làm việc tại Real không khác gì “Baghdad thời chiến”. Yên bình chỉ trở lại khi Vicente del Bosque lên tạm quyền rồi sau đó được ký chính thức vào năm 1999.

Heycnkes biết sẽ bị Real sa thải ngay từ trước khi vào đá chung kết Champions League 1998. 

Heynckes chưa bao giờ chỉ trích Real cạn tàu ráo máng với quyết định của họ. Cũng như ngay sau khi giúp Bayern giành cú ăn ba, Heynckes phải ra đi nhường chỗ cho Pep Guardiola vậy. Để rồi khi Bayern sa sút cùng Ancelotti, họ mời Heynckes trở lại và ông lập tức đồng ý. Một người đàn ông chân chính không cần người khác phải thừa nhận mình.

Khi một phóng viên Hà Lan hỏi ông: “Liệu Septima (chức vô địch Cúp C1 thứ bảy) có đủ giữ ông ở lại?” Heynckes đã đáp: “Không. Tương lai của tôi không phụ thuộc vào trận đấu này”. Một câu hỏi nữa: “Vậy mối quan hệ với ông và Chủ tịch Lorenzo Sanz thế nào?” Heynckes trả lời: “Giống như tôi và… vợ tôi vậy”.

Bảy ngày sau khi cùng Real giương cao chiếc Cup Champions League ở Amstedam, Heynckes nhận tin sa thải qua… đài phát thanh. Người ta hỏi: "Sao ông bảo ông với Sanz như vợ chồng?" Heynckes hài hước đáp: “Thì vợ chồng cũng có thể thôi nhau bất kỳ lúc nào mà?”.

Heynckes là một người Đức hài hước, ông có thể nở nụ cười châm biếm bất kỳ lúc nào. Lúc cầm quân cho Athletic Bilbao, Heynckes từng nói với một nhà báo Đức: “Với chính sách chỉ sử dụng cầu thủ xứ Basque như hiện nay, ép chúng tôi đánh bại Real Madrid và Barcelona cũng giống như buộc một chiếc Volkswagen Beetle phải về nhất tại đường đua F1”. Phũ phàng, nhưng lại là sự thật.

Heynckes rời Bayern ngay sau khi CLB đoạt cú ăn ba hè 2013. 

Trên đường đến cú “ăn ba” năm 2013, báo chí xứ Bavaria dành rất nhiều lời khen cho Javi Martinez. Họ ca ngợi tài tuyển mộ của Ban lãnh đạo, trong khi Heynckes mới là người có công lớn nhất trong việc kéo cậu học trò ngày xưa ở Athletic về Bavaria. Thế là ông lại có dịp châm biếm: “Đâu có ai biết Javi là ai khi cậu ấy vừa đến đây. Franz Beckenbauer còn ngỡ đấy là một hãng cà phê”.

Sau khi nghỉ hưu, Heynckes sống tại Mỹ. Một lần đi siêu thị về, với chiếc giỏ có logo Bayern ở ngoài, một cặp vợ chồng già người Mỹ hỏi ông: “Ồ, ông là CĐV của Bayern à?”. Heynckes kể lại câu chuyện này trên truyền thông Đức, một cách hoàn toàn vui vẻ. Tận cùng của nghệ thuật châm biếm, chính là châm biếm chính mình vậy.

Heynckes còn là một quý ông khả kính. Trên đường đến cú ăn ba năm 2013, Bayern đã loại Barcelona ở bán kết, với tổng tỷ số 7-0 sau hai lượt trận. Đấy là thất bại nặng nề nhất của Tito Vilanova, trong một mùa giải mà ông đã giành cú đúp quốc nội. Riêng ở La Liga, ông giúp Barcelona chậm mốc 100 điểm và ghi đến 115 bàn. Khi tờ Mundo Deportivo của Catalonia gọi điện mời Heynckes đến dự gala nhiều tháng sau đó, họ thông báo ông sẽ nhận danh hiệu HLV của năm. Nghe thế, Heynckes nói ngay: “Sai rồi, các anh phải trao cho Tito Vilanova. Bất kỳ ai đã chiến đấu chống lại ung thư, phải trải qua nhiều tuần điều trị ở New York mà vẫn chạm mốc 100 điểm ở giải vô địch, người ấy phải là HLV của năm, dù đó là bất kỳ năm nào”.

Khi Bayern đến Seville để đá trận lượt về Champions League, đám đông vây lấy chiếc xe buýt chở Bayern trên đường trở lại khách sạn sau một buổi tập. Người nhiệt tình ký tặng nhất bên phía Bayern chính là Heynckes. Ông mỉm cười, kiên nhẫn suốt 20 phút dù đã 72 tuổi.

Bây giờ, lão già 72 tuổi ấy đứng giữa cuộc chiến giữa Real Madrid và Bayern Munich, hai CLB đã sa thải ông ngay sau đại thành công. Nhưng đâu có hề gì, Heynckes vẫn sống, vẫn làm việc. Ông sẽ làm mọi cách để ngăn Real tiến đến chức vô địch Champions League thứ ba. Lần cuối cùng một CLB lập được hat-trick vô địch C1/Champions League là từ năm 1974. CLB ấy chính là… Bayern Munich. 

Lịch sử lạ kỳ làm sao.

Hoài Thương