From: HVC
To: tamsu@vnexpress.net
Sent: Monday, November 11, 2002 4:13 PM
Subject: Toi dang rat boi roi
Chào các bạn. Tên tôi là Hà. Tôi cũng đã tham gia góp ý khá nhiều vào chuyên mục này. Tuy nhiên đây là lần đầu tiên tôi kể chuyện riêng của mình và hy vọng các bạn sẽ cho tôi những lời khuyên quý báu.
Tôi và bạn trai quen nhau được ba năm. Chuyện tình cảm của chúng tôi diễn ra tốt. Bạn trai tôi là người đàn ông theo đúng cái nghĩa của từ đàn ông. Anh ấy chung thủy, tình cảm, mạnh mẽ, cũng hơi gia trưởng một chút, nhưng lại rất biết tôn trọng phụ nữ (đây là đức tính mà tôi yêu nhất ở anh). Anh ấy là người đàn ông tuyệt vời theo quan niệm của tôi, cho dù không có bằng cấp này nọ.
Tuy nhiên có một điều chắc chắn sẽ cản trở quan hệ của chúng tôi (trong tương lai sắp tới) là anh ấy không có ý định lấy vợ một lần nữa. Anh ấy đã ly dị vợ và cũng vì vậy mà gần như mất trắng số tài sản mà anh dành dụm được. Theo luật pháp của Australia, khi ly dị nếu một cặp vợ chồng đã có con chung với nhau và người vợ không đi làm thì thường là luật pháp rất ưu đãi với phụ nữ. Mặt khác, anh đã có một đứa con gái với cô ấy, chính vì vậy mà anh không tranh chấp nhiều trong chuyện tài sản. Anh muốn đứa bé có một cuộc sống ổn định. Vì vụ ly dị này, anh đã phải bắt đầu lại từ con số không và làm việc rất vất vả mới xây dựng lại được như ngày hôm nay. Có lẽ chính vì vậy mà anh sợ lấy vợ một lần nữa.
Tôi cũng xin nói qua gia cảnh của mình. Tôi thật may mắn khi được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc. Bố mẹ tôi là những người tốt nhất trên thế giới đặc biệt là bố tôi. Cụ là người đàn ông rất hiểu biết và dân chủ. Cụ rất thương và tôn trọng tôi. Tuy nhiên, có điều là dù dân chủ đến đâu cụ cũng luôn muốn con gái mình lập gia đình. Cụ còn yêu cầu chỉ lấy thanh niên Việt Nam thôi, không Tây hay Tàu. Phiền toái là ở chỗ đó.
Bạn trai tôi thì không muốn cưới tôi. Anh ấy bảo là sống chung với nhau mà hạnh phúc thì tốt rồi, không nhất thiết phải ký cái hợp đồng hôn nhân. Anh ấy đã mất lòng tin vào hôn nhân. Đã thế anh còn nói "cứ ký xong cái hợp đồng hôn nhân thì y như rằng phụ nữ giở chứng. Họ muốn đòi kiểm soát tất cả, thậm chí đòi thay đổi cả người đàn ông".
Bố tôi thì nhất định muốn tôi lấy chồng. Cụ từng tìm cách gán ghép tôi với một anh chàng con bạn của cụ, nhưng rất tiếc là không thành. Tôi cũng biết tính cụ, không bao giờ chấp nhận tôi chung sống với một người đàn ông không có giá thú.
Thật sự là tôi không câu nệ lắm về chuyện lấy nhau hay không, nếu như tôi định cư ở nước ngoài vì dù sao cuộc sống bên này cũng thoáng hơn một chút. Tuy nhiên, nếu như tôi về nước thì thật sự là tôi cũng hơi ngại thành kiến xã hội. Tôi thì chẳng ngại lắm cho mình, nhưng tôi ngại cho bố mẹ. Tôi không muốn các cụ bị mất thể diện. Bố tôi là lãnh đạo nên giữ thể diện cho cụ là cái rất quan trọng.
Tuy nhiên đó cũng chỉ là một phần trong nỗi phiền toái của tôi mà thôi. Như đã nói, tôi sinh trưởng trong một gia đình hạnh phúc. Chính vì vậy mà tôi vẫn có niềm tin vào gia đình. Tôi muốn xây dựng một gia đình hạnh phúc và thành công như bố mẹ tôi.
Nhiều lúc nghĩ quẩn tôi muốn bỏ gia đình để theo anh ấy khắp mọi nơi nhưng sợi dây tình cảm gia đình nó lại trỗi dậy. Nhiều lúc tôi chán, tôi muốn bỏ anh ấy để về với bố mẹ, nhưng tôi biết rằng kiếm được một người đàn ông tốt, đàng hoàng và phù hợp với tôi như anh ấy là rất khó. Các bạn thông cảm tính cách của tôi rất mạnh mẽ. Tôi không thể chịu nổi những người đàn ông rubbish.
Thú thật là tôi chả biết làm sao cả. Mọi người có ý kiến gì khác không xin cho tôi biết với.
Ý kiến chia sẻ với bạn Hà xin gửi về: Tamsu@VnExpress.net