Tôi 24 tuổi, làm thiết kế đồ họa, công việc bận rộn nhưng tôi luôn cố gắng dành thời gian cho em. Em bằng tuổi, là giáo viên toán tại một trường cấp 3. Chúng tôi quen nhau qua một lần gặp gỡ bạn bè, rồi từ đó mỗi khoảnh khắc bên nhau đều trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống. Hai năm qua, chúng tôi đã trải qua biết bao kỷ niệm. Những chiều chủ nhật cùng nhau dạo phố, những đêm muộn trò chuyện không bao giờ dứt. Em luôn lắng nghe tôi nói về những thiết kế, những áp lực trong công việc. Còn tôi luôn nghe em kể về những học trò, bài giảng khó khăn.
Chúng tôi như hai người bạn đồng hành, chia sẻ mọi thứ. Rồi một ngày, tất cả thay đổi, tôi nhận được tin nhắn từ em, nội dung ngắn gọn nhưng đủ để làm tim tôi vỡ vụn. Em nói muốn dừng lại, đã tìm thấy người mới. Tôi không thể hiểu được điều gì đã xảy ra. Mọi thứ vẫn ổn, ít nhất là trong mắt tôi. Tôi không làm gì sai, vẫn yêu em, luôn quan tâm nhưng em lại có quyết định như vậy.
Tôi không biết phải làm sao, cảm giác hụt hẫng lan tỏa khắp cơ thể. Tôi không thể ngừng nghĩ về em, không thể chấp nhận sự thật này. Từ hôm đó, tôi không ngừng nhắn tin cho em để hỏi lý do, mong một câu trả lời, một lời giải thích, em chỉ im lặng. Tôi không hiểu, không thể tin được rằng mọi thứ kết thúc như vậy, chỉ qua một tin nhắn lạnh lùng; cảm giác bị bỏ lại, như một chiếc lá rơi khỏi cành, lặng lẽ và không kịp nói lời tạm biệt.
Một tuần sau, tôi quyết định đến nhà em. Tôi đứng ngoài cửa, nhìn vào căn nhà mà chúng tôi từng cùng nhau xây đắp những kỷ niệm. Tôi hy vọng em sẽ mở cửa, có lời giải thích, cho tôi cơ hội để cứu vãn mối quan hệ này. Nhưng không, cửa vẫn đóng, không một âm thanh, em không ra ngoài, không trả lời. Mỗi ngày trôi qua, tôi vẫn nhắn tin, hy vọng nhưng chẳng có gì thay đổi. Hai năm của tôi là hành trình dài, giờ có nên buông xuôi?
Huy Hoàng