Tôi 25 tuổi, bạn gái 26 tuổi. Tôi ở tỉnh lên TP HCM học đại học, em sinh ra và lớn lên tại TP HCM. Hai đứa học cùng trường, cùng ngành, sau đó đi thực tập chung công ty rồi quen nhau. Lúc đầu ba của bạn gái ngăn cản, rồi thấy chúng tôi thương nhau nên dần chấp nhận. Chúng tôi yêu nhau được ba năm, cùng vượt qua bao nhiêu khó khăn, thử thách của xã hội và gia đình. Hiện tại cả hai có thu nhập ổn định, tôi kiếm 25 triệu đồng mỗi tháng, bạn gái kiếm 17 triệu đồng mỗi tháng, vì thế dự định tiến tới hôn nhân. Chúng tôi bàn bạc việc cùng nhau tiết kiệm để làm đám cưới dù biết gia đình sẽ lo được, tôi và em muốn góp một phần sức. Mỗi tháng sau khi trừ hết chi phí, cả hai sẽ tiết kiệm.
Tôi khá cẩn thận trọng việc quản lý tài chính, luôn ghi chú lại mọi khoản tiết kiệm của cả hai. Tôi tự nguyện chu cấp tiền ăn và ở cho đứa em gái học đại học và đến nay riêng bản thân đã có hơn 100 triệu đồng. Gia đình tôi thuộc diện khá giả ở dưới quê, có nhà cửa khang trang, có đất đai làm của cho của để. Tôi thích sinh sống và làm việc ở thành phố hơn nên sau khi lấy vợ sẽ tiếp tục phát triển công việc trên này, khi nào về hưu mới có ý định về quê.
Gia đình tôi hoàn toàn ủng hộ việc hôn nhân này, sẵn sàng hỗ trợ chi phí làm đám cưới. Ba mẹ tôi cho rằng đó là trách nhiệm của họ, nếu sau này hai đứa dư giả có thể trả lại, không thì xem như đó là vốn cho con cái làm ăn. Vì thế, tôi quyết định sang nhà bạn gái bàn chuyện cưới hỏi (trước đó ba em nhiều lần hỏi về việc khi nào kết hôn). Mọi chuyện bắt đầu tệ dần từ đây, tư tưởng của ba bạn gái không thoáng. Ba bạn gái không chấp nhận việc hai đứa thuê nhà, ông đặt ra điều kiện tôi phải có nhà ở thành phố. Ông yêu cầu chi phí đám cưới, bao gồm cả nhà trai và gái, phải do nhà trai lo liệu, đặc biệt không cho phép bạn gái phụ giúp. Ông cũng không muốn con gái mình phải về quê vì sợ dưới quê cực khổ.
Sau khi biết bạn gái và tôi cùng tiết kiệm, rồi tôi phải trợ cấp cho em gái, ông có vẻ rất không vui. Tôi cố gắng giải thích bằng cách trình bày rõ ràng về việc mình đang lo cho em gái bằng tiền của mình, sẽ lo đến khi em nó tự kiếm được tiền sinh hoạt (hiện tại tôi đã kết thúc việc này vì em gái tự lo được), khoản tiền tiết kiệm của hai đứa là phần dư ra sau khi trừ hết chi phí. Tôi trình bày về kế hoạch ngắn và dài hạn sau hôn nhân như đi làm tiết kiệm để mua nhà, rồi đầu tư canh tác vì đã có sẵn đất đai dưới quê, cũng như sau khi có vợ sẽ luôn ưu tiên gia đình nhỏ trước. Ông lại cho rằng tôi rủ rê bạn gái tiết kiệm làm đám cưới, còn bản thân dùng tiền lo cho gia đình hoặc lấy tiền tiết kiệm đó để lo cho gia đình mình.
Xong ông lại có suy nghĩ về việc tôi sẽ chỉ chăm chăm lo cho nhà nội mà bỏ bê vợ con. Sau đó, ông giáo dục tư tưởng cho tôi là sau khi có vợ sẽ phải như thế nào. Rồi mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường khi hỏi về việc phong tục, cách thức tổ chức đám cưới, xong xuôi khá êm đẹp nên tôi xin phép ra về. Nào ngờ sau khi tôi về, ông mới gọi bạn gái tôi ra và mắng rất nặng, kiểu tại sao lại tiết kiệm tiền với tôi trong khi tôi lấy tình nuôi gia đình. Hai cha con vốn dĩ đã khắc khẩu, nói 5 câu thì hơn bốn câu gây gổ. Vì lần mắng này cộng với những lần trước đó, bạn gái không thể chịu đựng nữa dẫn tới cuộc tranh cãi rất to, ba em vẫn không thay đổi suy nghĩ, mặc cho em cố gắng giải thích. Cảm thấy quá mệt mỏi khi phải chịu áp lực từ ba, bạn gái chọn cách kết thúc mối quan hệ, dù cả hai vẫn còn thương nhau rất nhiều.
Tôi cảm thấy rất buồn vì cả hai đã cố gắng rất nhiều, chỉ còn một bước nữa lại thất bại. Bây giờ bạn gái rất mệt mỏi, không muốn gặp tôi và chặn mọi liên lạc. Liệu hai đứa có còn cơ hội nào để đến với nhau nữa không? Tôi có làm gì sai không? Mọi người có ai đã rơi vào trường hợp này chưa, mong nhận được lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Nam Thành