Tôi và nàng kết hôn gần 30 năm rồi, từ 2 bàn tay trắng, qua bao thăng trầm của cuộc sống, tôi bươn chải vật lộn, tiền làm được bao nhiêu tôi đều đưa hết cho nàng giữ. Bây giờ với tổng cộng 2 căn nhà, cửa hàng và 1 nhà nghỉ ở thị trấn nên cũng tạm gọi là có chút tiếng tăm, địa vị trong xã hội.
Tôi thú nhận cũng có tính trăng hoa, những khi vợ biết chuyện thì tôi chủ động cắt đứt để giữ mái ấm, gia đình là trên hết. Cho đến năm 2005, tôi quen một cô gái, gia đình cũng nghèo, trong một lần nghe lời bạn rủ đi làm tiếp viên nhà hàng ở Vũng Tàu, sang tháng thứ 2, sau khi lãnh lương xong, em gửi về nhà cho gia đình thì bị chủ quán bắt buộc phải ra ngồi bàn tiếp khách.
Em không chịu, chủ quán nhốt em lại, hoặc phải đền tiền, số tiền trời ơi từ đâu em không biết; hoặc phải tiếp khách thời hạn là 3 ngày. Tứ cố vô thân, điện về nhà thì ở nhà nghèo không có cách gì để lo số tiền đó, em chợt nhớ đến tôi trong một lần uống cafe ở quán em trước đó. Em biết số của tôi và em đã gọi điện cầu cứu. Tôi đã cho người ra tận Vũng Tàu cấp thời, đến quán đó thương lượng cứu em ra và đưa về nhà.
Từ đó em đến với tôi tự nguyện, tôi cho em học nghề tóc, em không chịu sự giúp đỡ của tôi mà tự lực đi học bằng cách vừa giúp việc nhà vừa học nghề. Năm 2008, có việt kiều Mỹ về xin cưới em, tôi đã khuyên em nên quên tôi để cùng chàng Việt kiều Mỹ xây đắp hạnh phúc và lo cho đình em.
Nhưng vợ tôi biết chuyện, nàng chủ động liên lạc với em, những lần điện thoại với nhau dài mấy giờ. Cuối cùng nàng tuyên bố chấp nhận em, khuyên em không nên lấy Việt kiều mà hãy về sống chung cùng vợ chồng tôi. Tôi không đồng ý, nàng chủ động hẹn em và cùng tôi đến đình thần làng đốt hương, vọng chuông thề sẽ thương yêu bảo vệ em, đồng ý cùng nhau một chồng là tôi, bắt tôi và em phải thề cùng.
Thời gian đầu, tôi chủ động xa lánh để em quay về nhà em còn kịp. Nàng đã tổ chức những buổi tiệc nhỏ chỉ có tôi, nàng và em tham dự và chuốc say tôi để tôi gần em. Nàng đã sang tận nhà em hứa hẹn với gia đình em sẽ bảo bọc, chăm lo cuộc đời em. Với tôi, nàng bảo: sau bao năm cùng cực, bây giờ anh hãy an hưởng đi.
Thế là mọi chuyện làm ăn, buôn bán tiền bạc nàng tiếp quản hết, chỉ mỗi ngày nàng cho tôi vài chục để uống cafe. Từ từ nàng bảo làm ăn khó khăn mà em thì cũng làm móng thuê đã có tiền rồi, nàng bảo: thôi anh hãy bảo nó đưa tiền cho anh xài. Tám tháng trời tôi không tiền trong túi, không dám đi uống cafe, chỉ khi nào em thấy tôi không đi, hỏi và biết tôi không tiền thì em đưa tiền cho tôi đi uống.
Tôi cầm thì không đành lòng, không thì nàng giận. Thương em, mới ra mua bán nên không lãi được bao nhiêu, trung bình tôi chỉ dám xài mỗi ngày một bao thuốc 4 nghìn đồng và ly cafe 4 nghìn thôi.
Mọi việc khi tôi có ý kiến gì nàng cũng bảo: bây giờ anh có vợ nhỏ rồi, anh nói con không nghe đâu, hay là anh hãy làm giấy để tài sản lại cho con hết đi, nó mới tin. Kẻo bây giờ nó sợ anh cho vợ nhỏ anh hết. Em cũng bảo tôi như thế: "em thương anh là thương con người anh, chứ em không thương tài sản của anh đâu. Thôi anh hãy làm giấy cho con anh hết đi, em không màng đâu, chỉ được sống gần anh như thế này là đủ cho em rồi".
Và vợ tôi đưa cho tôi tờ giấy mà nàng đã nhờ người làm sẵn, khi nào tôi chết thì tất cả tài sản đều thuộc về 2 đứa con tôi, và tôi đã ký. Sau khi công chứng một tuần thì nàng bỗng kiếm chuyện, đòi tôi phải ký đơn ly dị. Gia đình om sòm lên nàng chửi, nàng rủa em, không khí căng thẳng vô cùng. Em buồn quá bỏ về gia đình, tất cả tiền bạc em để lại hết, khi đến em như thế nào thì khi đi em như thế đấy.
Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với em, vì vô cùng thương tôi mà em đã đánh mất đời người con gái, thương tôi mà em lỡ chuyến đò cuộc đời. Chàng Việt kiều nọ đã cưới một cô gái khác ở xóm em rồi. Tôi hối hận trong khi vợ cương quyết đòi ly dị, thậm chí nàng còn buông những câu vô cùng xúc phạm: "mày ly dị với tao, tao cho mày ra đường mình không, cho mày chết cũng không có đất chôn". Vô cùng tức giận tôi đã đâm đơn ra tòa ly dị. Sau những cuộc hòa giải, tôi nhất quyết ly dị, gia đình, họ hàng khuyên giải, nàng đã khóc lóc van xin tôi, hứa sẽ sửa đổi tính tình và tôi đã chấp nhận không ly dị nữa.
Ba tháng sau nàng lại rước em về sống chung, trang bị cho em một sạp bán tạp hóa ở trung tâm thương mại. Em vẫn hàng ngày sáng ra chợ mua bán sạp tạp hóa, chiều về phục dịch tôi và nàng. Nàng và em vẫn vui vẻ hòa thuận, nàng vẫn chở em đi mua sắm, ai thấy cũng khen.
Một hôm nàng bảo: con trai lớn đã có vợ, có con, căn nhà cửa hàng mua bán hàng gỗ nội thất nó đang ở, anh hãy sang tên cho nó, để nó chuyên tâm làm ăn, không chơi bời cờ bạc nữa mà lo cho con nó. Hợp lý quá! Mình tạo dựng được thì cũng vì con, trong lòng tôi cũng tính sẵn như thế nên đặt bút ký luôn, và còn cho thêm vốn liếng để làm ăn.
Còn thằng út mới 14 tuổi, tôi cũng cho luôn cơ ngơi nhà nghỉ đúc sẵn, nền đất luôn rộng gần 1000 m2. Hai tháng sau, khi giấy tờ nhà đất đã chính thức mang tên chủ mới, nàng lần nữa lộ bộ mặt thật ra. Tôi đi uống cafe về cũng bị mang tổ tiên ông bà ra chửi. Nàng lại đòi ly dị, em thấy gia đình căng thẳng thì cứ khuyên tôi hãy nhịn chị đi, và đến phiên em bị những trận đòn vô cớ.
Gia đình em bị những lời mắng chửi không đâu, những đám xã hội đen hành hung cha mẹ em mà điện thoại báo, thưa gửi chẳng ai xử, không đủ chứng cớ. Mặc dù nhà cửa bị phá tan hoang, cha em bị đánh chảy máu, nàng cứ chối trách nhiệm. Một lần nữa em buồn quá nên về nhà cha mẹ sống, ra đi chẳng mang theo gì cả, chỉ xin nàng 300 nghìn đồng làm lộ phí.
Thời gian sau, con lớn muốn làm căn nhà cho bằng mọi người, xin tiền nhưng tiền bạc của cải đã cho hết, chỉ còn một căn cửa hàng nên tôi buộc phải cho ngân hàng mướn 10 năm để lấy tiền cho nó. Số còn lại thì gửi lại ngân hàng lấy lãi. Nhưng khi ký hợp đồng với ngân hàng xong, rút trước một phần để cho con sửa nhà thì vợ tôi đòi phải cho con tôi đứng tên số tiền còn lại. Tôi không chịu, bây giờ tôi chẳng còn gì thì phải đứng tên một phần tiền đó để lấy phần lãi ra xài.
Thế là tôi bị cấm vận, đúng nghĩa cấm vận về mọi mặt, hàng ngày vợ cho tôi 50 nghìn để xài thì nay bị cắt. Tôi đi làm thuê để có tiền xài thì về ăn cơm bị chửi, vừa ăn cơm vừa chan bằng nước mắt, thấy chửi mà tôi vẫn cố lỳ ăn, nàng phán một câu xanh rờn: Bây giờ mày có tiền rồi, tự sinh tự diệt đi. Mày bây giờ không còn nhà nào để ở nữa, tao như mày tao tự tử chết cho rồi".
Con lớn thì nghe mẹ nó điện bảo vào, không cần biết đầu đuôi ra sau, đau lòng quá, hùa với mẹ nó chửi rồi xông vào đánh tôi. Tôi vẫn lặng im không phản kháng, trong lòng ngao ngán cho thế thái nhân tình. Tôi điện thoại báo công an thị trấn nhờ can thiệp thì vợ lại bao che và chửi tôi.
Đi làm mướn thì bị vợ tôi điện thoại hăm dọa nên bị cho nghỉ, đi uống cafe hay đến nhà ai chơi cùng cho giải khuây đến lần thứ 3 là bị điện thoại dọa nên chẳng ai dám gần. Đến nhà em ruột chơi thì em mình bị điện thoại dọa cả gia đình với nặc mùi xã hội đen. Tôi hoàn toàn bị cách ly với thế giới bên ngoài, chỉ được quyền tiếp xúc với những người ăn tiền nịnh theo vợ tôi mà khuyên tôi nên chết đi bây giờ cho rồi.
Tình cảnh của tôi bây giờ là vậy đó, suốt ngày cô độc, chỉ biết nói chuyện một mình. Với mọi người, nàng rêu rao là rất thương tôi, lo cho tôi từ miếng ăn giấc ngủ. Tôi tự ly thân suốt 8 tháng rồi nhưng về nhà gặp mặt là chửi xiên chửi xéo.
Bây giờ tôi rối lắm, chẳng biết nên làm gì cả, ly dị thì tôi chẳng sợ đói vì mình có bằng lái xe khách và nhiều tài lẻ cũng sống được. Nhưng chỉ có một câu hỏi mà mình tìm mãi mà chưa có câu trả lời: Tại sao vợ mình lại làm thế? Luật sư đã hiến kế cho nàng có nghĩ rằng gia đình này vậy là đã tan nát hết rồi? Vắng mình, nàng có trụ gia đình nổi không hay là sự nghiệp mình bỏ xương máu ra gây dựng cho con bỗng chốc tiêu tan, rồi đây con mình sẽ khổ.
Văn