Từ nhỏ, ông nội và bố đã dạy tôi phải biết yêu thương, chăm sóc và nhường nhịn người thân trong gia đình. Ngày đó, gia đình tôi vô cùng nghèo khó, làm ruộng nhưng cơm không đủ ăn chứ đừng nói đến thức ăn thịt cá. Lúc 4-5 tuổi tôi thường theo anh trai và bạn anh đi bắt bọ xít, chim sẻ, nhện rồi tụ tập nướng để ăn cho đỡ đói. Tối đến theo các anh đi trộm ổi, trộm nhãn ăn cho no; có lần ngủ quên ở đống rơm không ai biết.
8 tuổi, tôi đã biết tranh thủ buổi trưa những hôm bố được nghỉ làm để đi mò ốc bán lấy tiền mua thịt cả nhà ăn. 12 tuổi, tôi đi bán lẻ rau gia vị, ớt bột. Năm tôi thi vào lớp 10, mẹ khóc bảo con đừng đi, ở nhà làm ruộng với mẹ để anh và em gái đi học thôi. Tôi vẫn đi thi. Thời gian ấy hai chị đi lấy chồng, bố đi làm xa, anh trai lớn lại đi bộ đội nên mẹ lo cả 3 đứa đi học không có người làm. Suốt mấy năm học cấp 3 tôi đều dậy từ 2h sáng đem rau thơm, hành, ớt ra chợ Mơ bán, ngày nào hàng ế lại đạp lên tận chợ Đồng Xuân để bán cho kịp hết hàng để 7h về đi học. Về nhà chỉ kịp nộp tiền cho mẹ, thay quần áo là tôi đi học. 13h chiều tôi lại đi cắt rau, gánh ra chợ bán đến 18h mới về nhà, ăn cơm xong bó rau bó hành đến 22h, gần như không bao giờ làm bài tập, ở chợ nhiều hơn ở nhà. Dù bán được tiền nhưng tôi không bao giờ dám rẽ vào ăn bát phở vì thấy hổ thẹn với mọi người ở nhà không được ăn. Tôi luôn nhận phần xương xẩu cho mình.
Rồi kinh tế nhà tôi đi lên dần, đất chỗ nhà tôi bỗng sốt do mở rộng khu đô thị, ruộng nhà tôi bỗng thành núi tiền. Tôi suốt ngày đi canh xem có ai rủ hai anh trai đánh bạc không thì vào phá đám, gọi mẹ, báo công an. Mẹ bắt đầu bán bớt ruộng, bố mẹ mua cho anh trai xe máy, máy tính vì anh học xa, em gái có xe máy đẹp vì viện nơi em công tác toàn xe xịn, còn tôi dạy trường gần nhà vẫn đi xe đạp cũ. Sau đó tôi cưới chồng, anh nghèo nhưng tử tế, cái nghèo vẫn bám theo tôi. Mẹ lại bán bớt 100m2, được gần chục tỷ xây cho hai anh mỗi người cái nhà to đẹp nhất khu. Mẹ gửi chút tiền tiết kiệm để dưỡng già, thừa ra thì cho đều cả 6 con, mỗi đứa 30 triệu. Chị tôi khóc, bảo sao mẹ cho ít thế; còn tôi nghĩ nhà đất là của cha mẹ, cha mẹ xây nhà cho các anh, mình lấy chồng nghèo phải chịu, sao mình không giỏi kiếm chồng có nhà to mà ở?
Giờ cả 6 anh chị em đều kinh tế ổn, mẹ có khoản tiền lãi hàng tháng, không cần ai phải lo nhưng 4 chị em gái vẫn mua đồ tẩm bổ: tổ yến, nấm linh chi, đông trùng, tiền cỗ, thăm hỏi... cho mẹ mà không cần phải tị nạnh việc các anh đóng góp. Các con của hai chị nhà tôi mới đi làm ở viện chưa có lương, anh em cũng xúm vào giúp đỡ cháu.
Bố mẹ không chia tài sản cho con gái, chia tài sản nhà đất cho hai con trai khá lớn (hơn 10 tỷ mỗi người) nhưng anh em tôi vẫn yêu thương nhau. Năm nào 6 cặp gia đình và mẹ đi lễ xa đầu năm, du lịch dịp hè, tháng nào cũng 1-2 lần tập trung ăn uống cả dâu rể cháu chắt trên 30 người. Tiền liên hoan ai có thì bỏ, ai không thì thôi, ăn xong con gái rửa bát, con trai quét dọn, đùa nhau bảo: "May có nhà các anh rộng rãi để liên hoan". Dù thế nào tôi vẫn rất yêu cha mẹ và các anh chị em mình.
Hồng
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc