Giáng sinh năm 2016, một chiếc xe đỗ bên ngoài một phòng gym ở Munich. Arturo Vidal bước xuống. Vừa bước vào cửa đã nghe mùi bia và gà nướng xực nức. Anh đến đây không phải để tập luyện, mà để giao lưu cùng một nhóm CĐV của Bayern.
“Anh ấy đây rồi”, một người hét vào mirco. “Ar-tu-ro ... của chúng ta”.
“Vidal”, đám đông khoảng 450 CĐV của Bayern, nâng ly lên chào tiền vệ người Chile.
Đấy là một, trong tổng cộng 4.208 hội CĐV chính thức được công nhận của Bayern. Họ cùng nhau đón Giáng sinh và đón một vị khách danh dự. Đây là truyền thống của Bayern, đã kéo dài hơn 30 năm. Đến mỗi Giáng sinh, họ sẽ rải các cầu thủ của mình đi viếng thăm các hội CĐV được lựa chọn ngẫu nhiên. Đấy là lúc cầu thủ và các CĐV gần nhau hơn bao giờ hết. Nhóm CĐV mà Vidal đến thăm có tên là Mia San Mia Finsing (Finsing là một thị trấn thuộc quận Erding, xứ Bavaria). Thị trưởng Finsing là một trong 450 CĐV đang chờ đón Vidal.
Khi lập ra truyền thống này, Bayern chưa có nhiều cầu thủ nước ngoài trong đội hình. Chỉ có vài người đến từ Đan Mạch hay Bỉ. Bây giờ, Bayern là “FC Hollywood”, là tập hợp của cầu thủ tứ chiếng đổ về. Nhiều người trong số họ sẽ rất xa lạ với những bữa tiệc cộng đồng kiểu này. Thường là sẽ có các nhân viên của Bayern tháp tùng, để giải thích cho họ về văn hóa, hoặc làm cầu nối ngôn ngữ.
Nhưng Vidal... không cần ai cả. Anh đến cùng với một người lái xe (cựu HLV của anh ngày trước ở Santiago) và người mẹ trung niên, giúp anh làm những việc lặt vặt. Không có bảo vệ hay bất kỳ ai của CLB. Ăn tiệc cần chi phải rườm rà. Vidal vẫn chưa nói tiếng Đức trơn tru dù đã sống ở đây bảy-tám năm, nhưng trong ngày vui có lỡ lời một tí cũng đâu có sao?
Sau khi ăn bánh kem, cà phê được dọn lên và tới màn tặng quà. Vidal tươi cười mở từng gói quà, trong đó một bàn cờ vua làm từ gỗ, với logo CLB trên đó. Rồi đến màn vấn đáp nhỏ. Một cậu bé hỏi: “Chú có thích Bayern Munich không?”.
Vidal trả lời bằng tiếng Tây Ban Nha. Phiên dịch viên của hội CĐV dịch lại tiếng Đức: “Tôi thích chứ, vì đây là CLB mạnh nhất thế giới mà”. Tiếng vỗ tay vang lên. Một cậu bé khác lại hỏi: “Thế cầu thủ chú thích nhất là ai”. Vidal đáp: “Là con trai tôi, Alonso”. Lần này tiếng vỗ tay còn lớn hơn.
Một cô gái nhỏ giơ tay. Cô bẽn lẽn chờ mirco và hỏi: "Vậy ai mới là thần tượng lớn nhất của chú?".
Vidal nói: "Mẹ tôi". Lúc này, khán phòng la lên như mừng một pha ghi bàn.
Đấy là Vidal ngoài đời thực, gần gũi và dễ thương, khác xa vẻ bặm trợn trên sân cỏ. Đấy là cầu thủ mà tờ Iz của Munich gọi là “đứa trẻ ngỗ ngược”, đồng thời đặt câu hỏi khi anh chuyển sang đây năm 2015: “Liệu một cầu thủ mà danh tiếng đi liền với bia rượu, dối trá và bạo lực có phù hợp với Bayern?”.
Người Munich khi ấy có lý do để lo ngại. Vì chỉ một tháng trước khi đầu quân cho Bayern, Vidal lái chiếc Ferrari đụng vào một chiếc xe khác trên đường phố Santiago. Lúc đó, anh vừa từ casino trở ra và đang say rượu. Anh còn thóa mạ cảnh sát và bị tống lên xe về đồn, suýt lĩnh án tù hai năm can tội chống người thi hành công vụ.
Nhưng hoài nghi và dè dặt ban đầu như biến mất khi Vidal thi đấu. Nhìn cách anh chơi bóng, CĐV Bayern không yêu không được. Một chiến binh thực thụ, xông vào những nơi khốc liệt nhất, một "Gennaro Gattuso phiên bản nhiều hình xăm". Vidal nghiện xăm mình, thỉnh thoảng lại trình làng một hình xăm mới. Anh cũng nghiện thay đổi kiểu tóc và màu tóc. Nhưng cách chơi thì nhất quán từ khi khởi nghiệp: máu lửa, thậm chí bạo lực, không thiếu tiểu xảo, nói chung là làm mọi cách để chiến thắng. Anh là kẻ thù của CĐV đối thủ, nhưng là người yêu dấu tại CLB mà anh khoác áo.
Nữ nhà báo Uli Hesse kể lại câu chuyện khi đến Bayern phỏng vấn Vidal, thông qua một phiên dịch nữ. Cuộc hỏi đáp diễn ra suôn sẻ trước khi Hesse đặt ra câu hỏi cuối cùng: “Anh có nghĩ lối chơi máu lửa và đầy sức mạnh của mình sẽ rất hợp với Ngoại hạng Anh không?” Người phiên dịch kia trù trừ không dịch, còn ném cho nữ nhà báo một ánh nhìn giận dữ. Một chốc sau, cô phiên dịch nói: “Tôi sẽ không dịch câu này, vì tôi không muốn anh ấy rời khỏi CLB”.
Trở lại với cuộc viếng thăm của Vidal đến hội CĐV dịp Giáng sinh. Sau màn ăn bánh, tặng quà, trả lời câu hỏi và ký tặng, Chủ tịch của hội CĐV San Mia San đề nghị Vidal chơi PlayStation với một CĐV đã được chọn từ trước. “Tôi biết anh bận, nhưng năm phút thôi cũng được”, ông ta nói.
Vidal đồng ý. Người CĐV kia còn rất trẻ, tuổi teen, chọn Bayern Munich. Vidal chọn đội Colo-Colo của quê hương Chile. Cả hai ngồi xuống và bắt đầu chơi với sự cổ vũ của những người còn lại trong phòng. Vidal chơi khá hay, nhưng cậu bé kia rõ là dân chơi game cứng cựa, cậu không tỏ ra một chút nao núng nào. Bàn mở tỷ số đến rất nhanh, người ghi bàn là... Vidal. Cả khán phòng gầm lên: “Ar-tu-ro Vi-dal!” và bắt nhịp một bài ca quen thuộc của Bayern, cứ như đang trong một trận đấu thật.
Chỉ có điều Vidal – Vidal thật chứ không phải trong điện tử - không cười nữa. Anh tập trung chăm chú vào màn hình, chỉ cố gỡ hòa, như thể đấy không còn là trò chơi nữa.
“Năm phút đã hết”, Chủ tịch hội CĐV tuyên bố. “Cám ơn anh đã bỏ thời gian đến đây vui chơi cùng chúng tôi, Arturo”.
Chỉ có điều Vidal không đứng dậy. Người phiên dịch nói gì đó, và vị Chủ tịch tuyên bố: “Arturo sẽ tiếp tục chơi. Chiến binh của chúng ta rất ghét thua cuộc”.
Colo-Colo trong trò chơi điện tử bắt đầu tràn lên. Cậu bé kia cố giữ bóng thật chặt bên phần sân nhà. Và đấy là một sai lầm. Vidal điều khiển cầu thủ của mình cướp bóng và gỡ hòa. Khi bóng tung lưới, anh gầm lên rồi đấm tay vào không khí.
Đấy là khí chất của Vidal, anh không muốn thua, dù chỉ là một trận đấu tập, dù là trong trò chơi điện tử. Mỗi trận đấu với anh là một cuộc chiến. Vidal gia nhập Colo-Colo năm 12 tuổi. Ngay từ lúc ấy, anh đã đặt mục tiêu: phải trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. Đấy cũng là con đường duy nhất để thoát nghèo. Nhưng anh không xem nhiệm vụ ấy là một áp lực. Vidal nói: “Tôi chưa bao giờ cảm thấy áp lực khi chơi bóng. Vì sao chúng ta lại áp lực khi được làm thứ mà mình thích”.
Tính cách tạo nên số phận Vidal
Vidal bám mẹ từ nhỏ. Bố anh, ông Erasmo, bệ rạc đến mức bị mẹ anh đuổi ra khỏi nhà. Ngày Vidal ra mắt Bayern, ông Erasmo đang bị tạm giam vì tàng trữ ma túy và vũ khí trái phép. Vidal... mặc kệ. Anh bảo mình đã có mẹ, có vợ và có con để chăm lo. Còn bố có cuộc sống của riêng ông ấy.
Năm 2007, ở tuổi 22, Vidal kiếm hợp đồng chuyển từ Colo-Colo sang Bayer Leverkusen. Gia đình chính thức thoát nghèo. Hơi khó tin, nhưng khi lần đầu đặt chân đến châu Âu, Vidal còn chưa có một hình xăm nào. Nhiều ý kiến cho rằng Vidal xem những hình xăm như bộ giáp, để anh gồng mình chiến đấu giữa một quốc gia xa lạ.
Nhưng Vidal vẫn là Vidal của những ngày còn ở Chile. Anh tấn công 100% và phòng ngự 100%. Anh cũng không cần tỏ ra khiêm tốn. “Nhiều người cố nhái theo phong cách của tôi, nhưng tôi chỉ nói thế này: tôi là tiền vệ phòng ngự hay nhất thế giới. Không một ai vừa có thể phòng ngự hay lại vừa ghi nhiều bàn như tôi”, Vidal nói năm 2014.
Đấy không phải là một sự tự tin vô lối. Khi Vidal đến Barca hè này, sau lưng anh là bảy chức vô địch quốc gia liên tiếp, cùng với Bayern (ba lần) và Juventus (bốn lần). Với Vidal ở giữa sân, đội tuyển Chile đã vô địch Copa America đầu tiên trong lịch sử.
Vidal là con cưng của các HLV, dù cho đó là Pep Guardiola hay Jupp Heynckes. “Tôi nghĩ không một HLV nào mà không thích cậu ấy”, Guardiola nói. “Đấy là một tiền vệ hoàn hảo”.
Các CĐV Barca sẽ sớm trải nghiệm sự hoàn hảo ấy của Vidal. Sau những gì Paulinho đã thể hiện mùa trước, có thể tin Vidal sẽ không gặp khó khăn gì trong việc thích nghi. Sự ra đi của Andres Iniesta sẽ để lại một khoảng trống lớn về mặt tinh thần. Và Vidal cũng được chờ đợi sẽ bù đắp vào sự thiếu hụt ấy. Vì ở anh cũng có tố chất của một cầu thủ lãnh đạo.
Chỗ nào khó khăn nhất, Vidal sẽ luôn ở đó.
Hoài Thương tổng hợp