- 20 năm đi hát, chị tạo dựng được vị trí vững chãi trong làng nhạc Việt. Chị làm thế nào để cân bằng giữa lịch diễn và giảng dạy trong trường nhạc?
- Tôi không đi diễn quá nhiều. Bản thân tôi nhận được rất nhiều lời mời diễn show với tần suất dày đặc nhưng đều phải tìm cách từ chối khéo. Với một người phụ nữ như tôi, hát nhiều khiến cổ họng rất mệt, việc lấy lại sức sau đó cũng tốn nhiều thời gian. Trong khi đó, giảng dạy âm nhạc lại có kiểu mất sức khác với đi diễn. Không chỉ nghiêm túc hơn về thái độ và hát đúng kỹ thuật, tôi còn phải chỉ cho học sinh của mình thấy các lỗi sai, thậm chí làm mẫu để các em hiểu rõ hơn về những sai sót ấy. Bản thân tôi cũng phải tìm cách truyền nhiệt huyết, kích thích sự tìm tòi, sáng tạo cho học sinh của mình. Mỗi buổi dạy như vậy khi kết thúc đều kéo theo những cơn nhức đầu và choáng váng.
Vì vậy, một tuần tôi chỉ nhận hai đến ba show là vừa đủ để trang trải cuộc sống mà vẫn đảm bảo được công việc giảng dạy. Việc đó cũng giúp tôi giữ cho tâm hồn, cảm xúc luôn tươi mới.
- Một ngày của Anh Thơ diễn ra ra sao?
- Tôi tận dụng mọi thời gian trong ngày để làm việc. Bản thân tôi hiếm khi thảnh thơi, kể cả việc ra đường đi ăn hay uống một cốc cà phê vào mỗi sáng cũng rất ít. Tôi hầu hết dùng bữa sáng ở nhà, nếu không có thời gian thì đi làm luôn. Buổi chiều tôi đi dạy, tới phòng thu hoặc chơi với con. Tôi đặt ra danh sách các công việc phải hoàn thành cho mỗi ngày. Chỉ khi thấy mình đã hoàn thành các yêu cầu, tôi mới yên tâm.
- Chị dành thời gian chăm sóc con cái như thế nào?
- Mỗi khi rảnh rỗi hay vừa trở về từ những chuyến đi xa, tôi đều tranh thủ dẫn hai con gái đi ăn uống, vui chơi. Hoặc nhiều khi chỉ nằm ôm ấp và trò chuyện với con, tôi cũng thấy đủ thấy hạnh phúc rồi. Đối với tôi, thành công trong sự nghiệp chỉ là chuyện tương đối, chăm lo cho các con mới là điều quan trọng nhất.
Bản thân tôi rất sợ mình tham công tiếc việc mà quên đi các con. Thậm chí nhiều lúc tôi còn ân hận vì đã dành quá ít thời gian cho hai đứa nhỏ. Lúc nào tôi cũng tự vấn bản thân rằng: "Mình sống như vậy đã được chưa ? Mình đã làm tròn trách nhiệm của một người mẹ chưa ? Các con có bị thiệt thòi không ?". Nhưng cũng may mắn, hai con tôi đều rất ngoan ngoãn, hay chia sẻ và cảm thông cho công việc của mẹ. Đứa thì nhắc tôi giữ sức khỏe lúc đi xa, đứa thì thấy mẹ trên tivi là ríu rít khen hát hay (cười). Những lúc như thế, tôi cảm thấy ấm lòng.
- Những lúc căng thẳng trong công việc và cuộc sống, chị làm gì để giải tỏa?
- Rất đơn giản, tôi vào phòng thu và hát. Hoặc tôi có thể ngồi dưới một gốc cây nào đó vắng vẻ để hít thở không khí, và mơ mộng. Thiết thực hơn là tôi sẽ ngồi ôm ấp, chơi đùa với con để nguôi ngoai. Cuộc sống không ai có thể tránh được những lúc tâm trạng tiêu cực. Tôi luôn tự nhủ mình rằng ngoài kia còn có những người khó khăn hơn nhiều, tại sao phải tự hành hạ, làm khổ bản thân.
Mỗi ngày, tôi đều dành ra 30 phút để tập thể dục. Đó là điều bây giờ tôi mới làm được cho bản thân. Tôi yêu cả những giây phút được sống tự nhiên nhất, được rũ bỏ lớp trang điểm trên mặt, ăn mặc bình thường xuống phố mà không ai để ý. Những nhu cầu ấy nghe có vẻ giản dị thôi nhưng nó giữ cho tâm hồn của tôi luôn được trong sáng, yêu đời và trẻ trung. Còn những hoạt động làm đẹp khác như đánh móng tay, chân, đi spa... tôi không đủ thời gian.
- Động lực nào giúp chị trở nên mạnh mẽ trước những khó khăn trong cuộc sống?
- Thực ra, tôi vốn đã là người mạnh mẽ. Từ nhỏ, tôi đã tỏ ra độc lập và ý thức được những công việc mình phải làm. Những lần bị cảm cúm, ốm nặng, tôi không dám để mình nằm không mà phải cố ra ruộng làm hoặc lên chợ bán hàng. Mỗi lúc đau bụng, tôi cũng chỉ tìm nắm lá ổi rồi cuốn lấy muối để ăn cho đỡ. Đến khi một mình ra Hà Nội lập nghiệp, bản thân tôi tự làm mọi thứ một cách chăm chỉ và dần tìm được chỗ đứng vững vàng. Bố mẹ tôi cũng không phải lo lắng quá nhiều. Mẹ tôi từng bảo: "Con bé này thì vứt đâu cũng sống được".
Hơn nữa, tôi cũng rất ghét sự lười nhác. Nhiều lúc tôi cũng tự dành thời gian để mình xả hơi nhưng chỉ được một lúc lại thấy nhàm nên phải tự kiếm việc làm tiếp (cười). Tôi cho rằng, những công việc, dù là nhỏ thôi, cũng góp phần làm nên ý nghĩa của cuộc sống.
- Chị dự định phát triển sự nghiệp cũng như bản thân thế nào trong thời gian tới?
- Tôi không vạch ra bất kỳ kế hoạch nào cho tương lai bởi chẳng điều gì có thể nói trước được. Biết đâu ngày mai tôi không còn thức dậy nữa thì sao (cười). Bản thân tôi cho rằng, mọi điều sẽ đến nếu mình chăm chỉ làm việc mà không cần gượng ép. Hiện tại, tôi hạnh phúc với những gì mình có. Đó là được làm việc, được hát, được dạy các em học sinh và quan trọng nhất là được ở bên các con.
Đức Trí thực hiện