Vì xa xôi và dịch bệnh, kế hoạch gặp mặt của chúng tôi chưa thành. Những gì tôi và anh biết về nhau chỉ là vài tấm ảnh cùng những câu chuyện giản dị chia sẻ hàng ngày. Anh khen tôi giản dị, hiền lành, đúng những gì đã hình dung về tôi. Anh hơn tôi hai tuổi, điềm đạm, hài hước; luôn chủ động nhắn tin hỏi han và quan tâm tôi. Thỉnh thoảng anh gửi video cho tôi xem hôm nay cây hoa hồng anh trồng ra bao nhiêu bông, phòng làm việc nơi anh vắng lặng thế nào khi mọi người đã về hết, chỉ còn mình anh với cốc cà phê đã nguội.
Chúng tôi cứ thế nói chuyện gần một năm trời, chia sẻ nhiều chuyện, không thắc mắc cũng chẳng hoài nghi. Tôi tưởng quen cho vui thôi vì chưa gặp mặt bao giờ, vậy mà dần nhận ra mình thích anh qua cách anh nói chuyện, quan điểm, lời khuyên chân thành của anh mỗi khi thấy tôi mất hết động lực sống. Tôi thấy mình được an ủi, sẻ chia. Anh đã khiến trái tim băng giá của tôi hồi sinh sau một khoảng thời gian dài cô độc. Tôi vui hơn, biết nhớ mong, sống tích cực và yêu thương bản thân. Những tưởng anh cũng có tình cảm, nhớ nhung như tôi vẫn ngày đêm nhớ về anh, người chưa bao giờ gặp. Không ai giữ liên lạc với một người con gái lâu như vậy mà không có chút cảm tình gì với người đó, rót cuộc chỉ là tôi ngộ nhận.
Hóa ra mọi người nói đúng, đàn ông không thể có cảm xúc nào khác với một người con gái nếu họ không trực tiếp gặp mặt người đó. Khi nghe anh nói có quan tâm tôi nhưng chỉ ở mức bạn bè, không có cảm tình đặc biệt mà tim tôi tan vỡ. Tôi không muốn tiếp tục phát triển tình cảm này, người sống thiên về cảm xúc nhiều như tôi sẽ rất đau khổ khi điều mình mong đợi không thành hiện thực. Tôi quyết định dừng lại, không nhắn tin với anh nữa, viết mail thật dài nói hết những gì muốn nói. Cảm ơn anh vì đã là chỗ dựa tinh thần cho tôi trong suốt thời gian qua. Anh không đồng ý, vẫn gửi mail và nhắn tin cho tôi, bảo không muốn dừng lại. Anh muốn nhắn tin, trò chuyện với tôi, mong tôi không nên suy nghĩ phức tạp, cứ làm những gì trái tim mình muốn, miễn sao thoải mái.
Nhiều lúc tự hỏi, có phải tôi chỉ là người lạ nào đó giúp anh cảm thấy bớt cô độc hơn những tháng ngày dịch bệnh dù chỉ là qua những cuộc chuyện trò? Tôi biết, mình có quyền quyết định mọi chuyện, chỉ cần một cú click chuột là mọi thứ sẽ biến mất như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tôi có nên nuôi hy vọng mọi chuyện sẽ khác sau khi cả hai gặp mặt? Dẫu vậy, việc phải chịu đựng nỗi nhớ thương, nén chặt tình cảm này trong lòng những ngày qua cũng là một sự dày vò. Tôi phải làm sao?
Quỳnh
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 (giờ hành chính) để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc