Hơn một tháng nay, không một giây phút nào tôi thôi ám ảnh về những gì mình phải chứng kiến. Tôi và chồng có một tình yêu đẹp kéo dài suốt hơn 5 năm mới đi đến hôn nhân. Chúng tôi đã học cùng, dù làm khác cơ quan nhưng lại cùng làm trong một lĩnh vực nên rất hiểu và dễ chia sẻ công việc. Chồng tôi là một người khá nghiêm túc trong chuyện tình cảm, vì vậy trong suốt quá trình yêu và cưới nhau tôi chưa hề mảy may nghi ngờ anh làm chuyện gì có lỗi. Vợ chồng tôi có một cháu và tôi đang mang bầu cháu thứ hai.
Với gia đình, anh là người chồng, người cha tốt, luôn yêu thương vợ con, do tính chất công việc anh luôn phải đi tiếp khách, hay rượu bia về muộn. Hầu như cả tháng anh chỉ ăn ở nhà được mấy bữa cơm cuối tuần, còn đâu là lịch dày đặc nào là bạn bè, cơ quan, tiếp khách hàng, tiếp khách cùng sếp. Đã có một vài lần tôi thấy trong điện thoại của anh chụp ảnh anh bạn ngồi hát với tiếp viên nhà hàng rất tình tứ và một lần tôi thấy anh lưu video ông sếp vừa hát vừa ôm eo nhân viên quán karaoke.
Tôi có đe anh đừng làm điều có lỗi, nếu tôi phát hiện ra điều gì sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Anh cười bảo tôi nghĩ vớ vẩn và nói rằng chưa bao giờ làm gì có lỗi với tôi ngay cả trong suy nghĩ. Đến một ngày, anh đi làm về như bao nhiêu ngày bình thường khác. Anh vứt điện thoại ra giường và đi tắm, tôi có thói quen thường kiểm tra điện thoại của chồng và anh cũng biết điều này. Khi vào mục lưu trữ ảnh và video, toàn thân tôi bủn rủn, có một video dài hơn 5 phút ghi lại hình ảnh của chồng tôi và một cô gái, tuy không thấy mặt chồng tôi chỉ thấy từ chân trở xuống nhưng tôi biết chắc chắn là anh.
Sau đó anh cũng tự thú nhận với tôi điều này. Anh nói cùng hai người bạn đi nhậu, rồi rủ nhau vào nhà nghỉ "bóc bánh trả tiền". Anh xin lỗi, hứa sẽ không bao giờ làm tổn thương tôi nữa. Anh nói nhiều và tôi cũng không thể nhớ nổi mình đã làm gì, gào thét thế nào, đau đớn tột cùng, vật vã ra sao. Tôi như câm lặng kể từ ngày hôm ấy, không thể chợp mắt được, tôi không thể nói, không thể ăn chỉ lặng lẽ khóc. Trong đầu luôn hiển hiện lên hình ảnh ấy, chỉ cần nhắm mắt lại tất cả hiện lên trong đầu như một thước phim quay chậm, cảm tưởng như từ giây phút ấy tôi đã chết.
Tôi không thể chia sẻ cùng ai, không biết mình phải làm gì để đối diện với nỗi đau quá lớn ấy. Trong đầu tôi luôn là những câu hỏi: tại sao anh làm thế? tại sao anh làm điều đó mà còn quay lại video? Sao anh biết tôi hay kiểm tra điện thoại mà lại lưu lại video ấy để tôi thấy? Tôi không thể trả lời được những câu hỏi ấy, cũng không thể tin anh lại có thể phản bội tôi tàn nhẫn đến vậy.
Tôi quyết định ly hôn, tôi nói với anh điều này và muốn trong thời gian làm thủ tục sẽ sống ly thân. Tôi cũng có ý định sẽ về nói chuyện với bố mẹ anh về quyết định này của mình. Trưa hôm đấy anh đã nói với tôi rất nhiều, không dám xin tôi tha thứ, nhưng muốn tôi hãy vì con, vì tình yêu, vì gia đình mà đừng đưa ra những quyết định quá vội vàng như vậy. Anh muốn tôi hãy cho thời gian, cơ hội để chuộc lỗi, anh sẽ không bao giờ đồng ý ly hôn, vẫn còn yêu mẹ con tôi rất nhiều.
Anh thề rằng chưa bao giờ nghĩ đến người phụ nữ nào khác ngoài tôi, đó chỉ là một phút sai lầm. Anh cũng tâm sự rằng không phải muốn bao biện cho lỗi lầm nhưng thời gian này tôi mang bầu nên anh cũng một phần bị áp lực về mặt sinh lý (tôi mang bầu hơn 4 tháng, thể trạng khá yếu nên cũng lơ là chuyện ấy). Anh hứa với tôi sẽ không bao giờ làm điều có lỗi một lần nữa, sẽ sống tốt hơn vì mẹ con tôi và từ nay sẽ dành thời gian quan tâm đến mẹ con tôi hơn nữa.
Tôi chấp nhận tha thứ cho anh và làm lại từ đầu. Sau hôm ấy anh cũng có thay đổi, quan tâm tôi hơn, về sớm hơn và tạo cho tôi niềm tin. Anh cũng chỉ thay đổi được vài tuần rồi lại đâu vào đấy, lại những buổi tối triền miên bia rượu, những đêm tôi mòn mỏi chờ anh, những giây phút tôi thấp thỏm mong ngóng. Nếu như trước đây chuyện về muộn của anh là bình thường thì bây giờ với tôi nó như một sự tra tấn. Tôi nhận ra không hề tin anh nữa, luôn bị ám ảnh, tưởng tượng ra những điều anh có thể làm sau lưng mình.
Tôi bấn loạn, bất an và hay bị mất ngủ nhiều, thời gian này, đứa con bé bỏng trong bụng tôi lại có vấn đề, chúng tôi thực sự hoang mang và cũng đi xin tư vấn nhiều nơi, các bác sĩ khuyên tôi nên đình chỉ thai. Tôi bắt đầu suy sụp, bị trầm cảm khi mất niềm tin ở chồng và giờ đây lại mất thêm cả con nữa. Tôi đau nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần, nhưng dường như anh rất thờ ơ với nỗi đau ấy. Anh vẫn làm việc bình thường, đi tiếp khách, nhậu nhẹt cùng bạn bè, vẫn đi sớm về muộn, dường như mọi chuyện chẳng ảnh hưởng lắm đến tâm lý của anh.
Tôi không hiểu do mình cả nghĩ quá, nhạy cảm quá hay vì anh thực sự vô tâm nữa. Tôi có cảm tưởng tình yêu anh dành cho tôi không còn nữa, chỉ còn là trách nhiệm. Ngày nào tôi cũng sống trong nghi ngờ, dày vò, đêm đêm lặng lẽ khóc thầm. Tôi mất ngủ triền miên, không thể nói chuyện với ai ngay cả anh, không được một sự động viên an ủi, không thấy ở anh sự cố gắng để làm lại cuộc sống hạnh phúc giản đơn như ngày nào nữa. Hầu như đêm nào tôi cũng khóc, không hiểu khóc vì điều gì, chỉ thấy trong lòng đau đớn vô hạn.
Chỉ có nước mắt mới làm vơi đi nỗi đau ấy trong tôi, nhưng chính điều đó lại làm anh mệt mỏi, anh nói ở cơ quan anh đã rất mệt mỏi vì công việc rồi, về nhà lại thấy tôi như thế nên anh chán nản vô cùng. Cứ như thế cuộc sống của tôi ngày càng cô đơn, bế tắc, khoảng cách giữa chúng tôi càng xa dần. Tôi stress, trầm cảm và ngày càng sống khép mình, đề nghị anh sống ly thân một thời gian để cân bằng lại mọi thứ, tôi cũng muốn xa nhau để có thể vơi đi nỗi đau mà anh đã gây ra. Tôi không muốn tiếp tục sống một cuộc sống như địa ngục vì không hề tin tưởng nhau.
Tôi cũng hy vọng khi xa nhau anh sẽ biết quý trọng những giây phút bên gia đình mà anh đã lãng quên từ lâu. Có lẽ vì quá mệt mỏi với tôi, cuối cùng anh cũng đồng ý, chuyển ra ngoài sống còn mẹ con tôi ở lại. Anh đi nhắn tin lại dặn dò tôi giữ gìn sức khỏe và lo cho con, lòng tôi đau nhói. Tôi không hiểu mình đã làm đúng hay sai. Tôi không biết vì lý do gì mà tình yêu 12 năm trời của chúng tôi giờ lại thành ra thế này.
Không biết liệu anh đi rồi tôi có thể sống nổi với những đêm vò võ chỉ có hai mẹ con? Con tôi sẽ thế nào nếu cháu nhớ bố, bởi bình thường khi đi ngủ mà không có bố là cháu rất khó ngủ. Giờ đây ngồi một mình trong căn phòng trống, tôi như tê dại, nhìn con vô tư học bài mà nước mắt không thể kìm lại được. Tôi đã làm gì sai?
Tôi phải làm sao để vượt qua nỗi đau này? Làm gì để những hình ảnh ấy không còn ám ảnh tôi hàng đêm, để tôi có thể thanh thản sống, tin tưởng chấp nhận sự trở lại của anh? Tôi thực sự đang rất bế tắc và cần một lời khuyên. Vì không thể tâm sự cùng những người thân bên cạnh nên tôi đã chọn cách viết lên đây, rất mong được sự chia sẻ của mọi người. Chân thành cảm ơn.
Hồng