Tôi và người yêu quen nhau đã 14 năm, dự định sang năm sẽ làm đám cưới. Chúng tôi yêu nhau lâu như vậy mới đi đến quyết định kết hôn, một phần là do trong những năm yêu nhau anh từng phản bội tôi không chỉ một lần. Đọc đến đây chắc các bạn sẽ nghĩ “vậy thì bỏ đi chứ hỏi cái gì” nhưng chữ duyên nợ không đơn giản với tôi như vậy. Sau nhiều lần khóc lóc, vật vã, chia tay và làm hàng ngàn chuyện điên rồ khác, chúng tôi vẫn không thể xa nhau. Trong những năm gần đây, để lòng mình được thanh thản, tôi cố không dò xét chuyện của anh nữa. Anh cũng tỏ ra biết lỗi, lúc nào cũng nói anh mắc nợ tôi, sẽ yêu thương tôi hơn để bù đắp cho những tổn thương anh đã gây ra.
Rồi “cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra”. Vào đầu năm nay, tôi phát hiện anh có tài khoản Facebook khác. Khi tôi biết, mặt anh có vẻ ngượng nhưng vẫn để tôi xem, có một cô gái nhắn tin bảo nhớ anh. Tôi giả làm anh để nói chuyện với cô ta thì nhờ vậy lại phát hiện anh sử dụng một số điện thoại khác để liên lạc. Sau khi nói chuyện với cô ta, tôi có thể khẳng định hai người đã gặp gỡ vài lần, đã hôn nhau nhưng chưa làm chuyện đó. Còn anh thề sống thề chết với tôi là cô ta bịa chuyện, anh bảo “Em giả làm anh đẩy đưa với cô ấy, cô ấy thích lên thì chuyện gì không nói được”.
Tôi không tin một người con gái lại bịa ra những chuyện đó, huống hồ cô ta nghĩ là đang nói chuyện với anh chứ đâu biết nói chuyện với tôi, như thế thì nói láo để làm gì. Trong lúc chúng tôi cãi nhau, anh gọi điện cho cô gái đó và bật loa ngoài cho tôi nghe. Anh hỏi “Anh có bao giờ nói yêu em chưa”, cô ta trả lời “Chưa”. Anh lại bảo “Anh làm gì có chuyện gì với em mà em nói lung tung”, sau đó anh tắt máy. Kể từ lúc đó, tôi không thể liên lạc với cô ta, Facebook của anh tôi cũng không vào được. Anh bảo anh không sử dụng Facebook đó nữa, tôi yêu cầu anh cho mình sim điện thoại thứ hai mà anh đang dùng, lúc anh bảo để ở cơ quan, lúc lại bảo cho người khác. Tóm lại có thể nói là tôi mất dấu tích.
Rồi sau những cãi vã, khóc lóc, anh yêu cầu tôi cho cơ hội, dù chỉ là 1% niềm tin thôi để anh chứng minh cho tôi thấy anh yêu tôi và không có ai khác ngoài tôi. Bên cạnh đó, việc gia đình tôi thúc giục đám cưới đã làm tôi quyết định “bước đến hôn nhân cho trọn vẹn cuộc tình”. Rồi tôi nhận được từ 1% niềm tin của mình: hôm qua tôi vừa phát hiện ra anh vẫn giấu tôi dùng tài khoản Facebook và số điện thoại mà anh bảo đã bỏ đi đó. Friend list của anh có gia đình, một số bạn bè chung của chúng tôi cũng như các bạn bè riêng của anh.
Xem Facebook của anh, tôi thấy anh hay than thở cô đơn, chán nản này nọ, tuyệt nhiên không bao giờ thấy nhắc đến tôi, hình sinh nhật anh đi ăn cùng tôi và gia đình cũng chỉ up hình nào không có mặt tôi. Qua những lần bạn bè và gia đình nói chuyện cho thấy ai cũng biết anh có hai số điện thoại, mình tôi không biết. Cũng qua lời người thân, bạn bè, tôi phát hiện ra mới thứ ba tuần trước anh đi cà phê với bạn, sau đó gọi cho tôi bảo đã về nhà rồi nhưng thực chất là đi với bạn đến ba giờ sáng mới về nhà. Hèn gì tự dưng đêm đó anh nhắn tin bảo thương tôi nhất trên đời, tôi hỏi anh bảo tự nhiên tỉnh dậy nhớ nên nhắn tin.
Tôi hỏi tại sao anh lại dối trá như vậy, anh bảo không nói dối, anh không cố tình giấu tôi. Anh bảo vì tôi ghét lăng nhăng nên anh không lăng nhăng nữa, quan trọng là anh không lừa dối tôi chuyện tình cảm, còn những chuyện kia thì không có gì đáng để tôi nói anh dối trá hay lừa gạt cả, anh không cho tôi biết để tôi không phải lo lắng này nọ. Tôi hỏi anh định cứ như vậy mà lấy nhau, sống hết đời với nhau được sao? Anh bảo chuyện đó không có gì to tát, miễn là anh không phản bội tôi là được.
Các anh chị đã lập gia đình hãy cho tôi biết trong đời sống hôn nhân thì niềm tin không phải là thứ quan trọng nhất để xây dựng và vun đắp gia đình hay sao? Người ta có thể sống bên nhau mà mỗi người ôm trong lòng những bí mật riêng tư không cho người khác biết mà vẫn xem là hạnh phúc và hiểu nhau sao? Tôi quá mềm yếu hay quá ngu ngốc đây?
Phương Anh