Tôi 47 tuổi, trưởng phòng kinh doanh của một công ty nước ngoài có thu nhập khá. Vợ nhỏ hơn tôi hai tuổi, là cán bộ công chức nhà nước. Chúng tôi kết hôn được 17 năm và có một bé trai 10 tuổi. Vợ tôi là một phụ nữ tuyệt vời, yêu chồng thương con hết mực. Chúng tôi đã trải qua hành trình hơn 7 năm đi tìm con trong hy vọng, rồi tuyệt vọng. Bác sĩ nói tinh trùng kém khó đậu thai, vợ chồng tôi canh trứng rồi vào bệnh viện trong TP HCM thụ tinh nhân tạo. Tôi không nhớ mình đã trải qua biết bao cung bậc cảm xúc nữa. Nhà thì chỉ có mình tôi, ba mẹ thấy tôi lập gia đình ở tuổi 30 mà mãi tới 37 tuổi vẫn chưa có gì nên rất lo lắng, chì chiết vợ tôi nhiều dù nguyên nhân là do tôi.
Mỗi lần tôi định nói ra nguyên nhân thì cô ấy cản lại, bảo cứ để em chịu một mình, đừng làm ba mẹ thêm đau lòng. Nhiều lúc tôi thấy mình thật tệ hại và muốn buông xuôi, nói em hãy ly hôn đi, tự tìm cho mình một người đàn ông khác có thể cho em quyền và thiên chức làm mẹ mà ở tôi không có. Em không chịu, nói nhiều người còn gần 20 năm mới có con mà. Em bảo tôi rằng mình còn trẻ, thử thêm vài lần nữa đi (chúng tôi đã thử bốn lần trước đó nhưng đều thất bại), rồi cô ấy nói còn chuyện vợ chồng mình không có duyên với con thì xin con nuôi chứ nhất định không bao giờ ly hôn.
Tôi nhớ rất rõ, vào tháng 6 năm 2004, vợ nói: "Chúng mình có tin vui rồi anh à". Tôi vui sướng biết nhường nào, những tháng ngày sau đó hồi hộp, chờ đợi rồi vỡ òa trong hạnh phúc. Ba mẹ tôi vui mừng rất nhiều khi vợ tôi sinh được một thằng cu kháu khỉnh đáng yêu. Từ khi có con hạnh phúc của gia đình tôi được nhân lên rất nhiều. Sau mỗi chiều tan sở, tôi đều tranh thủ dành thời gian cho con, cho gia đình, chúng tôi có những chuyến chơi đi chơi xa cùng nhau. Khi chưa kết hôn đàn ông có thể bay nhảy bên ngoài nhưng có gia đình tôi chỉ biết tới vợ và con. Hạnh phúc của tôi cứ thế trôi đi, chuyện này sẽ không bao giờ bị phát hiện nếu con trai tôi không bị tai nạn.
Con tôi bị té trong lần tham gia hội khỏe của trường, máu ra rất nhiều mà lượng máu ở viện lúc đó lại không có nhóm máu con tôi cần. Tôi và vợ nói bác sĩ hãy lấy máu của chúng tôi. Tôi càng ngạc nhiên hơn khi nhóm máu con tôi lại không giống với ba mẹ (con tôi nhóm máu A, tôi và vợ cùng nhóm máu O). Tuy nhiên nhóm máu O của tôi là nhóm máu chuyên cho nên con đã được truyền máu của tôi và sớm bình phục.
Tôi tuy không hiểu nhiều về các nhóm máu nhiều nhưng biết chắc một điều nếu trường hợp cả ba và mẹ thuộc nhóm máu O thì khi con sinh ra cũng chỉ có thể là nhóm máu O chứ không thể là nhóm máu A, B; trừ trường hợp tôi không phải là cha đẻ. Tôi giấu vợ đi làm xét nghiêm AND, kết quả là: Không có quan hệ cha con. Tôi như chết điếng, vẫn hy vọng bệnh viện họ nhầm và tiếp tục đi làm thêm bốn chỗ nữa nhưng kết quả không thay đổi.
Cầm tờ kết quả tay tôi run rẩy, mọi thứ dưới chân tôi dường như đang sụp đổ. Tôi điện thoại nói vợ đưa con về ngoại, tối nay muốn có không gian riêng của hai vợ chồng. Thỉnh thoảng vợ chồng tôi cũng làm thế nên cô ấy chẳng hỏi gì thêm mà đưa con về ngoại khi đón con từ trường về.
Khi cô ấy vừa vào tới phòng, tôi đã ném cho cô ấy tờ giấy kết quả. Rồi vợ quỳ phục dưới chân tôi, khóc rất nhiều. Cô ấy bảo bác sĩ cho biết tinh trùng của tôi sẽ khó có con nếu không muốn nói là cơ hội ấy chỉ chưa tới 1% dù có thụ tinh thêm nhiều lần nữa. Vợ tôi đã làm một việc rồ dại là xin tinh trùng từ ngân hàng tinh trùng nhờ sự giúp đỡ của bạn. Họ đã qua mặt tôi làm giả giấy tờ và giờ đứa con mà tôi yêu thương bấy lâu không chút nghi ngờ lại là đứa con của một “ông bố sinh học” nào đó ban cho.
Tôi đã lên cơ quan xin nghỉ phép, đi xa nhà một thời gian để bình tâm suy nghĩ lại, đến nay đã gần một tuần, những tưởng thời gian có thể quên đi tất cả nhưng giờ vẫn thấy đau lắm. Hôm qua con trai tôi gọi điện, cháu khóc rất nhiều “Ba ơi, ba công tác xong chưa? Sao lần này ba đi lâu thế cũng không điện thoại cho con. Ba về mau nha ba, con nhớ ba nhiều, mẹ cũng nhớ ba lắm đó, nhớ ba nên tối nào mẹ cũng khóc. Về đi ba nha”. Nghe lời con nói mà tim tôi như trăm nghìn vết dao đâm. Tôi không phủ nhận mình vẫn còn yêu vợ rất nhiều.
Có thể ai đó nói tôi là một người ngu khi để vợ lừa dối như vậy mà còn yêu. Nhưng nghĩ cho cùng có lẽ lỗi tại tôi cứ ép cô ấy ly hôn nên vợ tôi mới làm cái việc ngốc nghếch, rồ dại đó. Một tuần không gặp mà tôi đã nhớ cô ấy muốn phát điên, tôi ra đi để thôi nhớ những điều vẫn vơ vậy mà càng cố dứt ra lại càng không thể quên được hình ảnh vợ con mình.
Hải