"Chúng tôi cảm thấy như đang ở thế kỷ trước, khi chưa có thuốc kháng sinh", bác sĩ Christian Vigil, 26 tuổi, nói. Anh làm việc tại Bệnh viện 12 tháng 10, thành phố Madrid.
Giống như những đồng nghiệp cùng thế hệ, Vigil được đào tạo trong thời kỳ y học phát triển bậc nhất, với kho dự trữ thiết bị cấp cứu tưởng chừng khổng lồ.
Đại dịch quét qua, họ trải nghiệm bài học đầu tiên về giới hạn của nó.
"Việc không thể cung cấp bất cứ liệu pháp nào cho bệnh nhân, hoặc đối mặt với số ca bệnh quá lớn thật sự bức bối. Đó là cảm giác bất lực chúng tôi chưa từng trải qua", anh nói trong cuộc phỏng vấn tại nhà qua điện thoại, sau ca làm việc kéo dài 24 giờ.
Covid-19 chưa có vaccine và thuốc điều trị. Hầu hết bệnh nhân đều hồi phục, tuy nhiên số ca tử vong của các nước vẫn tăng nhanh chóng. Tây Ban Nha ghi nhận hơn 14.500 người chết, nhiều thứ hai toàn cầu.
Do tình trạng cách ly, nhiều bệnh nhân qua đời mà không có người thân bên cạnh, chỉ được nhân viên y tế an ủi trong những phút cuối cùng.
"Cảm giác không thể làm gì hơn thật đau đớn, nhất là đối với những người bạn bắt đầu thân thiết", bác sĩ Vigil kể về một cụ bà 70 tuổi ra đi trong ca trực của anh, dù anh đã cố gắng thực hiện các liệu pháp oxy.
"Về cơ bản, phổi không còn đủ khả năng oxy hóa máu dẫn đến tử vong. Nó giống như tình trạng đuối nước", anh giải thích.
Phải chiến đấu với một đại dịch có mức độ lây lan và tỷ lệ tử vong cao bất chấp biện pháp điều trị, các bác sĩ trẻ cảm thấy như đang ở giữa một cuộc xung đột hoặc thiên tai. Khối lượng công việc nặng nề, nỗi sợ lây nhiễm chéo hoặc truyền bệnh cho người thân khi về nhà khiến họ thêm căng thẳng.
"Nhiều y tá mới chỉ ngoài 20 tuổi. Dịch bệnh thậm chí có thể làm suy sụp một binh lính cứng cỏi, vì vậy rõ ràng họ bị ảnh hưởng nhiều", Rahuldeb Sarkar, 42 tuổi, bác sĩ chuyên khoa hô hấp tại Anh, nhận định.
Đại dịch kéo dài gây thiếu hụt giường bệnh và máy thở, họ phải đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan, lựa chọn những người có cơ hội sống sót cao hơn để cứu chữa.
"Là một bác sĩ trẻ, quyết định này thật khó khăn, kể cả khi bạn không phải thực hiện chúng một mình", Joyce Scholtens, một bác sĩ 27 tuổi ở Bệnh viện Epicura, thị trấn Boussu, Bỉ, nói.
Nơi cô làm việc, bác sĩ lâu năm đưa ra những quyết định quan trọng nhất, nhưng vẫn dựa vào ý kiến của đồng nghiệp trẻ tuổi hơn. Do đó, tất cả đều san sẻ phần nào trách nhiệm.
"Chúng tôi rất cố gắng. Điều này thực sự khiến chúng tôi trưởng thành", Scholtens cho biết.
Đối với Christian Vigil, để thư giãn trong những phút nghỉ ngơi hiếm hoi, anh thường xem phim hoặc uống bia với bạn cùng phòng. Họ đều lo lắng cho anh, nhưng cũng vô cùng tự hào, đặc biệt là khi đất nước dành một khoảng thời gian vào buổi tối để tôn vinh nhân viên y tế tuyến đầu.
Bên cạnh việc điều trị, bác sĩ trẻ giúp trấn an người nhà bệnh nhân, thông báo tình diễn biến sức khỏe hoặc chuyển các vật dụng cá nhân từ gia đình người bệnh như túi hay sạc điện thoại. Họ cũng là cố vấn, giúp bệnh nhân kiềm chế nỗi sợ, trong khi tự đối phó với lo toan của chính mình về nguy cơ lây nhiễm.
Vigil cho biết anh tìm cách trở nên "bình thản" trong mỗi ca trực. Dù chịu áp lực nặng nề, anh tin sức trẻ và trang phục bảo hộ sẽ giúp anh an toàn. Tuy vậy Vigil cũng thừa nhận: "Nếu 60 tuổi, chắc tôi không thể bình tĩnh thế này".
Anh chia sẻ về mơ ước trở thành bác sĩ từ khi còn là thiếu niên, cho biết tình huống hiện tại không khiến mình chùn bước.
"Tôi không muốn mọi người có cái nhìn quá lãng mạn về các bác sĩ. Chúng tôi cũng cần điều kiện làm việc tốt. Kể cả những ngày bình thường, đôi khi chúng tôi vẫn bị quá tải", anh nói.
Thục Linh (Theo Reuters)