Tôi là mẹ đơn thân 10 năm rồi. Nhà tôi có hai chị em gái, đang sống cùng mẹ, bố đã mất. Mẹ luôn dạy chúng tôi phải biết yêu thương, nhường nhịn lẫn nhau, vì nhau mà sống. Em gái tôi ngoan, học giỏi, biết yêu thương mọi người trong gia đình. Sau khi bố mất, gia đình suy sụp cả về tinh thần lẫn tài chính. Nguồn thu nhập chính kể từ khi bố mất là tiền lương của tôi, mặc dù không nhiều nhưng đủ chi tiêu cho cuộc sống hàng ngày của mấy mẹ con.
Chuyện chẳng có gì cho đến một ngày tôi phải trả thêm số tiền lãi vay ngân hàng mỗi tháng hơn 4 triệu đồng cho em gái. Cuộc sống du học chẳng bao giờ dễ dàng, vừa học vừa làm thêm để trang trải học phí và sinh hoạt bên xứ người làm cho em tôi chán nản, nghỉ học, xin về nước sau một năm sang đó. Không có bằng cấp cùng với việc học nửa vời khiến chuyện xin việc cực kỳ khó khăn, thu nhập sau khi về nước của em cũng không có nên không thể phụ tôi đóng tiền lãi. Mọi áp lực về tiền bạc đều do tôi gánh vác. Tôi có suy nghĩ: mình là một người con, một người mẹ, một người chị, là trụ cột gia đình, là người có sức khỏe nhất, là người kiếm ra tiền nhất trong ngôi nhà này, phải cố gắng vì những người mình yêu thương nhất trong cuộc đời này.
Tôi luôn nuôi hy vọng em sẽ tìm được việc làm không sớm thì muộn. Một, hai, ba, bốn năm, mặc kệ thời gian cứ trôi, em gái vẫn chưa kiếm được việc làm. Thế nhưng em vẫn sống an nhàn theo kiểu tự do tự tại, vô ưu vô lo của tuổi trẻ, vẫn xin tiền đi chơi. Việc nhà em nhác làm, khi nào nhờ mới làm. Tôi cũng không nghĩ gì nhiều vì em ấy còn nhỏ dại nên thôi.
Rồi đến năm thứ 5 em đi lấy chồng. Thời điểm khiến tôi trầm cảm nhất đó là sau khi sống cùng vợ chồng em. Từ trước đến nay, tất cả việc nhà mẹ và tôi chia nhau làm. Sau khi bố mất và sức khỏe mẹ cũng yếu dần, tôi giành làm hết để mẹ nghỉ ngơi. Sau khi đi làm về, tôi dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo của con và dạy con học. Em cưới xong có con luôn, bị nghén nên cũng không phụ giúp gì được. Nhà tôi xưa nay không sử dụng máy giặt, đồ dơ của mọi người đều bỏ chung với nhau và khi giặt thì phải giặt chung hết, chưa kể tôi phải giặt thêm cả chăn ga gối, gối của vợ chồng em có khi em cũng nhờ luôn. Thật sự mỗi lần giặt đồ là nỗi ám ảnh của tôi. Thỉnh thoảng em rể còn nhờ tôi giặt giùm đôi giày, đôi vớ, cái mũ. Sau khi sinh xong, tôi kiêm luôn giặt đồ cho cháu, phần vì thương cháu và không muốn mẹ cực thêm nữa.
Đi làm về rồi làm mọi việc nhà, lo cho con và giặt giũ, nói thật có lúc tôi mệt đến muốn ngất, cứ thế kéo dài gần hai năm cho đến hiện tại. Mặc định tất cả những việc này là bổn phận và trách nhiệm của tôi, cho dù tôi có mệt hay không vẫn phải làm. Nhiều lúc tôi muốn nói với vợ chồng em rằng mình không phải ôsin, không phải là cái máy giặt muốn ném đồ vô lúc nào là nó tự quay lúc đó, tôi không phải là cái máy làm việc không biết mệt mỏi. Tôi muốn nói nhiều thứ lắm, nói để cho mọi người hiểu rằng không nói không có nghĩa là tôi bị câm. Rồi tôi lại sợ nói ra làm mất tình cảm người thân, sợ mẹ buồn và tôi cũng không muốn em rể phải nghĩ ngợi nhiều vì đang sống nhờ nhà vợ.
Ở nhà cơm nước đã có mẹ tôi lo, mỗi tháng vợ chồng em phụ mẹ hai triệu đồng tiền sinh hoạt, còn lại phần tôi, việc nhà và giặt giũ đã có tôi lo, ngay cả việc chăm con thì mẹ và tôi cũng phụ với em gái. Vợ chồng em gái có tính ỷ lại, nhác làm, mọi việc đều kêu réo mẹ và tôi giúp kể cả việc nhỏ nhất. Em rể tôi ngoài giờ làm lại đi cà phê, đá banh, nhậu với bạn, mọi ngày nghỉ em rể đều đi, còn đi hầu như tất cả các buổi tối trong tuần. Mẹ tôi có góp ý nhưng em chẳng nghe nên cũng thôi luôn. Có lần mẹ và tôi ngỏ ý nói việc em tự giặt quần áo nhưng vợ chồng em tỏ vẻ khó chịu ra mặt, không nói gì.
Tôi cũng nói vợ chồng phụ tiền lãi vì tôi không gồng được nữa, tôi đã giúp em gần 6 năm rồi. Hiện tại con tôi học trung học, có nhiều thứ phải lo lắm, nhưng em nói chắc không được. Câu nói đó làm tôi bật khóc, tim đau nhói, ngực như muốn nổ tung ra vậy. Tôi muốn nghẹt thở, ra khỏi nhà ngay lập tức. Giờ đây tôi không biết phải làm sao nữa, như thế nào cho vẹn cả đôi đường? Tôi suy nghĩ rất nhiều, stress, tự khóc rồi tự làm bản thân đau, tự lành và cứ thế. Tôi cảm thấy mình là một người chị tồi, tại sao lại so đo những chuyện nhỏ nhặt như vậy? Trong đầu tôi luôn xuất hiện những hình ảnh tiêu cực. Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Hoài Ngọc