Mình được lớn lên trong một gia đình của tập đoàn kinh doanh bất động sản lớn nhất Sài Gòn, là con trai duy nhất và là niềm tự hào của ba mẹ về việc học giỏi, đẹp trai, nhiều tài và ngoan ngoãn. Sống trong một môi trường hoàn hảo, điều kiện tốt nhất nhưng đến năm 10 tuổi mình cảm nhận rất khác ba mẹ, hai nhà kinh doanh thành công, còn mình thích âm nhạc, hội họa, chơi nhiều môn thể thao và rất có năng khiếu trong tất cả lĩnh vực này. Ngoài ra mình rất cao, còn bố mẹ thì không. Thỉnh thoảng mình tự nghĩ bản thân giống ai?
Học hết cấp hai, ba mẹ cho mình sang Singapore học, một buổi tiệc chia tay tưng bừng cùng bạn bè, bà con và đêm đó ba mẹ đã nói cho mình biết một bí mật, giải tỏa những băn khoăn lâu nay của mình. Ba mẹ vô sinh và nhận nuôi mình khi 3 tháng tuổi từ một cặp giáo sư và sinh viên mới ra trường, mình buột miệng hỏi ngay có phải chú L không ba mẹ? Một người bà con xa của gia đình và nghe nói đang dạy đại học, thỉnh thoảng ghé thăm nhưng dành rất nhiều thời gian nói chuyện với mình, hỏi chuyện học hành. Không hiểu sao mình rất thích nói chuyện với chú này. Hai ngày sau mình lại hỏi ba mẹ rằng cô sinh viên hồi đó là cô N phải không? Cũng như một người quen của gia đình, cô này hay ghé thăm và nói chuyện với mình rất vui vẻ, quan tâm đến mình. Có lẽ thần giao cách cảm hay là mối quan hệ máu mủ ngấm sâu trong lòng mình nên mình nhận ra.
Cuộc sống mới với nhiều điều lạ ở nước bạn làm mình không để ý thêm nhiều về câu chuyện của bản thân. Sau 3 năm học ở Singapore mình sang Thụy Sĩ học tiếp đại học. Mình kết bạn với cả hai người đó và đi từ ngạc nhiên này đến thú vị khác. Cả hai đều có gia đình hạnh phúc, cuộc sống thành công và ở hai đất nước khác nhau, trên trang cá nhân của họ ngoài công việc xã hội, làm từ thiện, chơi âm nhạc, thể thao… tất cả các nét mình đều được thừa hưởng từ họ. Một điều mình luôn tự hào và hạnh phúc là bất cứ lúc nào cần hỏi gì là được trả lời, tư vấn, quan tâm ngay lập tức qua chát hoặc mail dạy bảo chân tình và hay nhất. Có khi thực lòng mình không cần thiết phải hỏi những điều đó, có thể mình biết hay tìm những câu trả lời mà không cần họ nhưng mình vẫn muốn được đọc những dòng chữ, những lời nói dành cho mình.
Từ khi biết bản thân có đến 4 vị phụ huynh, mình luôn theo các diễn đàn và đọc những tâm sự, thấy nhiều người buồn bã, phiền lòng và có khi nguyền rủa những người sinh ra họ. Còn mình ngược lại, cảm ơn ba mẹ đã cho con được sinh ra trên cõi đời này. Có lẽ mình quá may mắn được thừa hưởng những nét đẹp nhất bên ngoài và sự thông minh, tài năng của họ, rồi lại được lớn lên trong nhung lụa, cuộc sống hoàn mỹ của gia đình nuôi nấng mình. Mình chưa muốn gặp mặt ba mẹ ruột vì lo sợ làm đảo lộn cuộc sống hạnh phúc, yên bình của họ, hay có thể là của mình. Giờ tình cảm của mình với họ quá tốt, không dám đòi hỏi thêm nữa.
"Ngày mai là sinh nhật lần thứ 21 của con, ở phương Tây là một mốc thời gian quan trọng, con viết những dòng này để cảm tạ ba mẹ. Hè này con sẽ cùng bạn gái, một cô gái Việt Nam được gia đình Thụy Sĩ nhận nuôi từ trại mồ côi 18 năm về trước, sẽ ghé qua miền Trung, nơi có ngôi trường đại học của ba mẹ ngày xưa. Hy vọng con sẽ cảm nhận được tình yêu từ miền đất đó. Con rất may mắn là đã có ba mẹ nuôi ở Sài Gòn, rồi được liên lạc với ba mẹ ruột đều đặn, còn bạn gái con thì mất tin tức hoàn toàn về gia đình, con sẽ yêu thương cô ấy nhiều lần để bù đắp tình cảm thiếu thốn ấy".
Lời cuối cùng mình muốn nhắn nhủ các bạn có hoàn cảnh bị ba mẹ bỏ rơi thì hãy tin mình, chắc chắn họ có nỗi khổ tâm nào đó, một lý do chính đáng nào đó, dù sao cũng phải cám ơn vì đã cho mình hiện diện trên cõi đời này.
Tùng
* Tên nhân vật đã được thay đổi
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.