Đắp đê ngăn lũ. |
Ông Xuân cho biết, nếu chỉ làm đê bao để sản xuất 2 vụ lúa thì không có vấn đề gì phiền phức, chúng ta vẫn có thể lấy phù sa, đưa cá tôm vào đồng ruộng để bà con hưởng lợi từ lũ hằng năm. Nhưng do nhiệt tình của nông dân và cán bộ lãnh đạo, một số nơi đã tiến lên làm đê bao chống lũ triệt để. Những vùng có đê này mặc dù giải quyết được lao động trong mùa lũ, nhưng mặt trái là làm cho môi trường bị ô nhiễm, mất đi nguồn lợi thủy sản và làm cho nước không vào được trong vùng. Thế nên, ở vùng khác, nước càng ngập sâu hơn.
Cũng theo ông Xuân, công trình thoát lũ của tỉnh Kiên Giang, An Giang chưa đồng bộ nên lũ không thoát nhanh được. Việc điều tiết lũ phải đứng trên cấp độ vùng, chứ từng tỉnh không thể giải quyết được. Vì vậy, cần thiết phải có một ban chỉ đạo chung để làm việc này.
Đánh giá hiệu quả của các công trình thoát lũ, ông Lê Phú Hội, Bí thư Tỉnh ủy An Giang lại cho rằng những công trình này đã, đang phát huy tác dụng tốt, góp phần giảm thiệt hại do lũ. Tuy nhiên, để chung sống ổn định, phát triển trù phú trong lũ, chúng ta cần xây dựng cơ sở hạ tầng, công trình kiểm soát lũ quy mô, đồng bộ hơn, theo hướng vượt, thoát, né và tận dụng lũ. Không kiểm soát được lũ thì đồng bằng sông Cửu Long nói chung và An Giang nói riêng không thể đi lên được.
(Theo Thanh Niên)