Tôi 34 tuổi, quản lý tại một trường đại học lớn của Việt Nam. Do đặc thù công việc về quản lý dựa trên công nghệ thông tin nên tôi thường xuyên phải về muộn, tầm 7giờ tối. Tôi và vợ đã có 2 đứa con ngoan ngoãn. Lương tôi khoảng 15 đến 20 triệu/tháng, phụ thuộc vào từng thời kỳ, mọi tiền lương đều chuyển khoản và vợ giữ thẻ để chi tiêu. Về cơ bản, tôi đang ở nhà bố mẹ, bố mẹ rất tâm lý và hay hỗ trợ con cái, ông bà cũng ở 2 nơi, lúc về chỗ tôi ở, lúc về nhà cũ ở.
Do tôi là người khảnh ăn nên đa phần bữa cơm đều tự tay chế biến, vợ đi chợ từ sáng. Chuyện chẳng có gì để nói cho tới một hôm tôi đi làm về, ngồi ăn cơm vợ chồng bắt đầu nói đến chuyện con cái phải dậy sớm để đi học, vì vào năm học rồi. Hàng xóm có cặp vợ chồng bằng tuổi tôi mới chuyển đến, có 2 đứa con. Tôi đề cập đến vấn đề là con họ dậy sớm, ăn sáng ở nhà, tại sao con mình không gọi dậy sớm hơn, cho đi ngủ sớm hơn. Vợ tôi bắt đầu kể lể do phải dậy con học, có những hôm học tới tận 10 rưỡi tối. Tôi không đồng ý với vợ về vấn đề này, con mới học lớp một, cần ngủ, chơi, tại sao bắt con học muộn? Vợ chồng bắt đầu to tiếng, tự nhiên tôi choáng khi vợ lại so sánh chồng với người hàng xóm: "Anh cứ được như anh ta đi đã". Tôi không hiểu câu nói của vợ có ý gì, điều đó đã động chạm tới lòng tự ái của tôi.
Tôi cũng biết sơ qua về người hàng xóm đó, anh ta chẳng có gì nổi bật hơn. Có ôtô hay nhà riêng sao? Trước đó anh ta ở nhà vợ, nhà bây giờ cũng chẳng biết có phải do anh ta mua hay không. Với câu nói đó của vợ, tôi thật sự không biết như thế nào, nó đụng chạm tới lòng tự ái của tôi. Tôi nghĩ mình so với anh hàng xóm kia không thua kém gì nhưng sao vợ lại so sánh vậy? Mong được các bạn tư vấn.
Quang
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.