Tôi 19 tuổi, là người ngu đần, làm việc gì cũng chậm chạp, vụng về, khả năng giao tiếp kém, tính cách hiền lành nhu nhược. Tôi cảm thấy mình thật thừa thãi trong cái thế giới này, chẳng làm được việc gì ra hồn. Đi học, ngồi trong lớp thầy cô giảng bài tôi cứ đơ đơ, không tập trung học. Tôi đã cố gắng rồi nhưng toàn thất bại. Tôi giao tiếp kém, đi ra ngoài xã hội thì ngơ ngác, gặp người lạ lại nhút nhát, cậy chẳng ra lời. Người ta bảo tôi ít nói nhưng sự thật tôi cũng muốn nói nhiều cho vui, vậy mà trong đầu tôi trống rỗng, không có ngôn từ nào.
Người khác học một ngày biết làm, tôi phải ba bốn ngày mới biết. Không những thế khi làm còn chậm chạp và vụng về nữa. Khả năng quan sát nhận biết xung quanh của tôi rất kém, người khác chỉ tôi lấy cái này cái kia mà tôi nhìn mãi mới thấy. Tôi cảm thấy mình như một người khuyết tật mặc dù cơ thể bình thường. Tôi đã tự nhủ phải cố gắng thay đổi nhưng cố bao nhiêu lại thấy thất vọng về mình bấy nhiêu. Tôi khao khát được làm một người có trí tuệ bình thường, có thể trò chuyện vui vẻ, làm việc ra hồn, có được sự công nhận là một người làm được việc. Tôi không ham muốn thông minh hay cao siêu gì, chỉ ước ao một trí tuệ bình thường.
Nếu cho tôi chọn làm người đần độn hoặc người khuyết tật mà có trí tuệ bình thường, tôi sẽ chọn vế thứ hai. Tôi nghĩ đần độn là một sự khuyết tật về trí thông minh, người trí tuệ ngu đần sẽ chẳng bao giờ làm được bất cứ việc gì trên thế giới này dù có cố gắng như thế nào đi nữa. Bạn khuyết tật nhưng bạn có trí tuệ, bạn được mọi người cảm thông rằng thiếu cái này cái kia nhưng làm việc được bằng trí tuệ, còn bạn đần độn họ sẽ gọi bạn là vô dụng, ngu đần, mày thì làm được cái gì... cùng nhiều từ ngữ ác cảm khác. Nhiều đêm tôi nghĩ về bản thân và đã khóc cho sự bất hạnh của mình. Nếu có thể tôi muốn mình không nên sinh ra trên cõi đời này, vừa làm khổ cha mẹ vừa khổ bản thân. Tôi đã nghĩ đến việc tự tử để giải thoát rồi thương cha mẹ nên lại thôi. Giờ tôi quá mệt mỏi rồi, tôi sẽ để lại một lá thư cho cha mẹ: "Hãy xem con như một gánh nặng cho cha mẹ, đừng đau buồn vì con. Con xin lỗi vì đã làm khổ cha mẹ suốt 19 năm qua''.
Mong mọi người khi đọc xong những lời này hãy cảm thông cho những người ngu đần như tôi, họ rất áp lực khổ sở về cuộc sống. Chúng tôi làm rất siêng năng chăm chỉ mà chỉ nhận lại sự khinh thường, cười đùa giễu cợt. Tôi không hề vui vẻ như mọi người vẫn thấy, nụ cười chỉ ẩn giấu nỗi buồn trong lòng tôi thôi.
Vân
Độc giả gọi điện chia sẻ tâm sự với biên tập viên theo số 02473002222 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính)