Tôi 30 tuổi, chồng hơn 5 tuổi, chúng tôi kết hôn được 7 năm và có một con trai học lớp một. Tôi đã tốt nghiệp đại học, chồng mới học hết cấp 2. Ngày quen nhau tôi không suy nghĩ nhiều về học vấn vì thấy anh hiền lành, có chí làm ăn, quen nhau 6 tháng chúng tôi cưới. Sau đó tôi có em bé và về quê chồng sống. Tôi vừa nghỉ chăm bé vừa không tìm được việc làm nên thất nghiệp gần 3 năm, chủ yếu ở nhà chăm con (bé hay ốm đau) và phụ mẹ chồng làm ruộng. Chồng tôi phụ trách một đội ở công ty xây dựng, công việc vất vả, thu nhập bấp bênh, gần như chưa bao giờ được thoải mái về kinh tế.
Ba năm gần đây chúng tôi lên Hà Nội sống, tôi đã đi làm nhân viên văn phòng, mức lương không cao nhưng đủ chi tiêu. Chồng tôi sống hiền lành, anh không khó chịu khi nuôi vợ lúc tôi thất nghiệp, có điều anh cũng mặc kệ tôi xoay xở mỗi khi thiếu tiền. Lúc tôi đi làm thì công ty cũ của anh gần như phá sản, anh chuyển công việc mới. Vấn đề lại nảy sinh khi tôi muốn chồng trò chuyện nhiều hơn, chia sẻ với tôi khó khăn vướng mắc nhưng lần nào anh cũng gạt đi. Anh không đưa tiền cho tôi, đi làm về chỉ muốn có đầy đủ cơm nước, ăn xong anh lại chơi điện thoại. Gần như anh không có nhu cầu trò chuyện với vợ con, con cũng không nghe lời anh vì anh quá thờ ơ. Những khi tôi mệt vì công việc nhà anh mặc kệ, chỉ khi nhờ thì anh mới làm với tâm trạng bực mình.
7 năm rồi mà chúng tôi không có gì trong tay. Hỏi đến công việc, thu nhập thì chồng toàn quát ngang. Tôi thật sự mệt mỏi khi không được tâm sự hay chia sẻ với anh. Mọi chuyện có lẽ đang quá sức chịu đựng của tôi rồi. Xin hãy giúp tôi thay đổi anh.
Mỹ
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.