Tôi là cô gái đa sầu đa cảm, có những cảm xúc buồn chất chứa sâu thẳm trong trái tim. Tôi đã có gia đình, một người chồng yêu thương mình và cậu con trai trộm vía đáng yêu kháu khỉnh. Cuộc sống tưởng chừng hạnh phúc nhưng đâu ai hiểu rằng tôi ngày nào cũng khóc thấm ướt đôi mi. Đôi lúc tôi nghĩ liệu có phải ông trời mang chồng con tới bên mình là để bù đắp những nỗi đau và mất mát to lớn của tuổi thơ và hiện tại?
Tôi sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc, bố trước đây là sĩ quan quân đội thường vắng nhà. Một lần ông về quê chơi, sau kỳ công tác đã gặp và đem lòng cảm mến mẹ. Mẹ theo như lời của các cụ kể lại thì trước đây rất ngây thơ, trong sáng và xinh đẹp, sau lần phải lòng ấy bố đã cố gắng theo đuổi mẹ, còn mẹ không yêu bố nhưng do ông bà ngoại thúc ép nên cuối cùng đã lấy bố, năm đó mẹ 18 tuổi. Lấy bố xong mẹ ở với ông bà nội còn bố lại đi công tác xa nhà, hồi đó ông bà nổi tiếng là vô cùng khó tính, mẹ đã chịu rất nhiều đắng cay.
Bước sang năm thứ ba làm dâu mẹ mới có tôi, là con gái đầu lòng, 2 năm sau nữa có em trai tôi, cuộc sống cứ vậy qua đi cho tới khi tôi lên 5 tuổi, lúc đó mẹ mới 25 tuổi, bố trên đường đi công tác về bị tai nạn, chấn thương sọ não và phải về nghỉ chế độ bệnh binh. Bố tôi hiền lành và điển trai (đến giờ tôi vẫn nghe mọi người nói vậy), hơn hết là bố yêu mẹ, chiều vợ con rất nhiều. Mỗi lần đi đâu đó có cơ hội là đều muốn dẫn cả vợ con đi, nhưng sau khi bị tai nạn bố đã thay đổi ít nhiều. Mặc dù vẫn yêu vợ thương con nhưng ông lại hay uống rượu và mỗi lần uống là bị co giật do ảnh hưởng di chứng của chấn thương sọ não.
Mẹ tôi thấy vậy đã vô cùng buồn chán, trụ cột gia đình là bố nay đã sụp đổ nên mẹ đành xa bố con tôi ra nước ngoài xuất khẩu lao động, được 2 năm thì nghe tin bố tôi bệnh nặng bà quay về nước. Sau ngày bà về nước được khoảng một năm, bố tôi mất, khi ấy mẹ 35 tuổi, mọi thứ của chúng tôi chính thức đau đớn bắt đầu từ ngày ấy. Bố mất chưa được một năm ông bà nội cho mẹ con tôi ra ở riêng, mẹ có bồ mới, người đàn ông đó đã có vợ và 2 con. Thời gian đầu hắn chuyển lên nhà tôi ở mặc sự đau đớn và khóc lóc tuyệt vọng của chị em tôi, năm đó tôi khoảng 14 tuổi.
Ngày ấy tôi đã phải chứng kiến cảnh mẹ mình cùng người đàn ông khác ngủ trên chính chiếc giường gắn bó với bố (giường 1m2 vì sau khi tai nạn bố tôi thường nằm riêng giường ấy). Cũng chính chiếc giường đó ông đã nằm trước khi qua đời, vậy mà mẹ lại nằm cùng người đàn ông khác và ghi tên hai người trên đó cùng dòng chữ: Chiếc giường hạnh phúc. Tôi thật sự phẫn uất và đau lòng nhưng vì đó là mẹ mình. Cũng vì còn nhỏ tuổi mà tôi không biết làm sao, anh em bên nội vì thấy mẹ như vậy đã không còn quan tâm nữa.
Một năm sau ngày sống chung với người ấy, mẹ có thai nhưng vì thai là con gái (ông ta đã có 2 con gái với vợ) nên ông ta cũng chẳng mặn mà. Ngày mẹ đi sinh đã không thể liên lạc với ông ta, cộng thêm gia đình và chị em tôi khi ấy chưa biết suy nghĩ gì nên gây sức ép và mẹ đã phải cho em cho một gia đình hiếm muộn cách nhà tôi 5km nuôi dưỡng (đây là nỗi ân hận suốt đời của tôi). Sau lần ấy cứ nghĩ mẹ sẽ tỉnh ngộ và biết rằng người đàn ông kia chẳng ra gì mà cắt đứt nhưng không, sau khi mẹ cho em đi, ông ta lại liên lạc lại và dùng những lời lẽ ngon ngọt để lừa gạt.
Từ đó tới nay đã gần 10 năm trời mẹ tôi vẫn không thể xa nổi ông ta, mặc dù ngoài mẹ ra ông ta còn đi với 4-5 người nữa nhưng lúc nào mẹ tôi cũng nhắn tin năn nỉ ông ta đừng bỏ mẹ, rồi còn gửi tiền chu cấp (mẹ tôi giờ buôn bán đồ nội thất thu nhập khoảng 20 triệu/tháng). Bao lần tôi khóc cạn nước mắt, em trai thậm chí còn đuổi đánh ông ta nhưng vẫn không ăn thua gì, giờ tôi ngồi đây viết những dòng này mà tim vẫn như bị bóp nghẹt đau đớn vô cùng. Mới đây thôi mẹ tôi lại phát hiện ông ta đi với người phụ nữ khác. Mẹ cũng chửi bới ông ta nhưng vô tình tôi lại đọc được tin nhắn mẹ cầu xin ông ta bỏ người phụ nữ ấy và quay về với mẹ.
Tôi phải làm sao đây? Bao năm qua mẹ đi lại với người đàn ông đó đã gây ra rất nhiều tổn thương cho chị em tôi, bà còn thường hay nói về bố mặc dù ông đã mất, lúc nào mẹ cũng nói là không yêu bố, lấy bố chỉ vì bà ngoại muốn, rồi nói nếu bố còn sống thì giờ sẽ uống rượu suốt ngày. Tôi chán nản vô cùng, có thể nếu như những đứa trẻ khác cùng thời điểm ấy có hoàn cảnh như tôi đã không thể nên người được, nhưng tôi đã cố gắng dù trong hoàn cảnh trớ trêu đó. Tôi vừa học đại học vừa làm việc để nuôi em trai học vì dù lương mẹ cao cũng đem cho hết người tình. Em tôi giờ đã có việc làm ổn định, còn tôi làm về du lịch thu nhập cũng khoảng 10 triệu/ tháng. Có người đã nói với tôi rằng tôi hãy sống mà không quan tâm mẹ nữa, nhưng làm sao có thể được vì mẹ là người đã sinh ra tôi mà.
Nguyệt