From: Chi
Sent: Wednesday, June 16, 2010 12:59 AM
Chào tất cả các bạn độc giả của VnExpress!
Đã rất nhiều lần tôi định viết những dòng tâm sự này nhưng rồi lại thôi. Lúc này chồng tôi đang ngủ say, nhìn khuôn mặt anh mà lòng tôi thấy chua xót vô cùng…
Câu chuyện của tôi bắt đầu năm tôi 15 tuổi, cái tuổi đẹp nhất, ngây thơ, mơ mộng, cái tuổi mà từ một đứa trẻ trở thành thiếu nữ. Không như nhiều bạn bè của mình, tôi kết thân với một vài người bạn xấu. Và tôi đã phải trả giá bằng đời con gái của mình khi tuổi đời còn quá trẻ. Tôi ân hận, tôi căm thù kẻ làm hại mình, nhưng tôi cũng phải tự chịu trách nhiệm. Vậy là tôi quyết tâm thay đổi cuộc sống của mình từ đó với ý nghĩ: “Không phải mất là có thể buông xuôi mọi thứ”. Tôi vượt qua và tôi sống tốt…
Thời gian trôi đi, tôi quen một người đàn ông đang học một trường ĐH khá có tiếng ở Hà Nội. Tuy là dân tỉnh lẻ nhưng lên đây sống cùng gia đình cậu ruột nên tiền bạc anh ta không thiếu. Tất nhiên tôi không yêu anh ta vì tiền. Tôi yêu vì anh ta có học thức, ăn nói lại có duyên, ăn mặc lúc nào cũng lịch sự. Gia đình tôi ai cũng mến anh ta. Có lẽ do hơn tôi khá nhiều tuổi nên anh ta rất chiều chuộng và tâm lý.
Tôi ngây thơ trao cho anh ta hết cả tình yêu và thể xác. Dù tôi không còn trong trắng nữa, nhưng tôi đã vô cùng trân trọng giây phút ấy. Có lẽ anh ta thì không… Có thể anh ta cho rằng tôi là một đứa con gái sống buông thả, cũng có thể ngay từ đầu anh ta đã chẳng định đi đến đâu với tôi, nên sau khi chuyện đó xảy ra, một tuần chúng tôi gặp nhau độ 6 lần thì tới 5 lần anh ta đưa tôi vào nhà nghỉ. Sau đó anh ta chỉ việc mua thuốc tránh thai khẩn cấp và kêu tôi uống…
Tất nhiên là ngày anh ta chạy trốn để rủ bỏ trách nhiệm với tôi cũng không lâu sau đó. Một người bạn thân của anh ta nói với tôi rằng gia đình sắp xếp cho anh ta ra nước ngoài làm việc, không biết bao giờ mới trở lại Việt Nam. Tôi tự hỏi nếu anh ta yêu tôi thật, tại sao không gặp mặt để nói những lời này. Hoặc giả dụ anh ta cứ đóng kịch đi, cứ nói với tôi rằng không cần chờ đợi thì sau này khi biết anh ta chẳng hề đi đâu mà vẫn ở Hà Nội, tôi đã không hận anh ta đến vậy. Tôi trở nên căm thù và ghê tởm hết đàn ông… Tôi nghĩ tình yêu đối với tôi chẳng qua là một thứ quá xa vời, không ai yêu tôi thật lòng mà đều chỉ muốn lợi dụng tôi…
Rồi một ngày tôi quen anh. Trái tim tưởng chừng như băng giá của tôi lại một lần nữa rung lên. Anh yêu tôi bằng cả tình yêu chân thành, lúc nào tôi cũng cảm nhận được sự quan tâm, lo lắng chăm sóc ân cần của anh. Vậy là tôi lại yêu, yêu điên cuồng như thể chưa bao giờ tôi từng yêu ai. Nhưng mặt khác bao nhiêu đêm tôi đắn đo với suy nghĩ có nên nói cho anh biết sự thật về quá khứ của tôi không. Tôi sợ rằng khi nói ra anh sẽ nghĩ khác về tôi, rồi anh cũng lại bỏ tôi mà đi…
Tôi sợ lắm, nhiều đêm tôi khóc không ngủ được. Cuối cùng tôi quyết định nói ra hết sự thật với anh. Anh chỉ im lặng. Anh nói anh cần thời gian suy nghĩ. Sau một thời gian chờ đợi tưởng như vài thế kỷ trôi qua, anh nói với tôi rằng anh không quan tâm quá khứ của tôi thế nào, anh chỉ biết rằng anh trân trọng tôi của hiện tại. Tôi hạnh phúc quá. Và còn hạnh phúc hơn khi sau gần 5 năm trời yêu nhau chúng tôi cũng đi đến hôn nhân. Tôi thầm nghĩ, dù sao cuộc đời đối xử với mình cũng không bạc…
Nhưng….
Cuộc đời lúc nào cũng có những chữ nhưng đáng ghét. Mọi việc không dừng lại ở đó. Trong một lần đi khám bệnh, tôi được biết rằng mình khó có khả năng sinh con (không hẳn là hoàn toàn vô sinh). Tuy nhiên tôi vô cùng thất vọng. Nghĩ lại quãng thời gian ngày trước tôi từng uống khá nhiều thuốc tránh thai khẩn cấp. Rồi hơn một năm đầu khi cưới nhau vợ chồng tôi cũng kế hoạch bằng thuốc tránh thai hằng ngày. Bản thân tôi giờ lại là nhân viên văn phòng, ngày nào cũng tiếp xúc với máy tính 8 tiếng đồng hồ.
Tôi biết rằng sóng điện thoại di động và máy tính cũng rất dễ gây vô sinh nên lại càng suy nghĩ nhiều hơn về bệnh tình của mình. Khi biết được điều này chồng tôi đã động viên tôi rất nhiều. Anh nói rằng “khó có chứ không hẳn là không thể có”, rồi “có khi là tại anh chứ không phải tại em đâu”… Anh tìm đủ mọi cách để động viên tôi, làm cho tôi vui, nhưng tôi không sao thoát khỏi ý nghĩ dằn vặt trong lòng.
Tôi đã không cho anh được toàn vẹn của đời con gái, giờ đây tôi cũng không thể cho anh cơ hội được làm cha sao? Anh biết rằng tôi đau khổ nên luôn nói đi nói lại rằng “không có con thì mình xin con nuôi cũng được mà em”, rằng “anh thà không có con chứ không thể không có em”…
Tôi chẳng dám nói với cha mẹ mình vì sợ các cụ lại đay nghiến chuyện cũ thời tôi còn không hiểu chuyện. Tôi lại càng không dám nói với bố mẹ anh. Trong lòng tôi luôn có một suy nghĩ là ly dị để cho anh cưới người khác, để anh có được niềm hạnh phúc làm cha. Có lúc sự ích kỷ nổi lên, tôi muốn giữ anh cho riêng mình. Nhưng tôi sợ, sợ một ngày nào đó bản năng làm cha của anh trỗi dậy. Sợ một ngày anh bỏ tôi theo người đàn bà khác. Sợ rằng dù anh không cần đứa con thật, nhưng anh sẽ không chịu nổi áp lực của gia đình sau vài năm nữa mà tôi không thể mang thai.
Tôi luôn trăn trở vì điều này. Tôi cảm thấy tuyệt vọng và chẳng làm được việc gì nên hồn. Mong mọi người cho tôi lời khuyên. Liệu có phải tôi vẫn đang phải trả giá cho quãng thời gian sai lầm trong quá khứ hay không?
Chi
Ý kiến gửi về Tamsu@VnExpress.net (Gõ có dấu, gửi file kèm).